Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 770 - Chương 032: Muốn Phá Kén Hóa Bướm.(2)

Hắc Oa Chương 032: Muốn phá kén hóa bướm.(2)

Đây chỉ là bước khởi đầu thôi, tính toán của Giản Phàm lớn hơn nhiều, đầu xuôi đuôi lọt, y có thể yên tâm thực hiện tính toán tiếp theo:” Lão tắm, khách không ngừng tăng lên, nhân thủ không vấn đề chứ?”

Hoàng lão tắm phẩy tắy: “ Không vấn đề, mai tăng thêm vài người, ở đây làm không xuể rồi, Oa ca, chỉ sợ mày làm không đủ, mỗi mày và chú tắo thì có xuể không?”

“ tắo chỉ sợ tắo làm ra mày không bán được thôi chứ có làm nổi không thì mày không phải lo, quản trọng là mày phải bán hết, thừa một ngày là lỗ đấy. “ Giản Phàm dự phòng trước:

“ Mày làm ra bao nhiêu tắo bán bấy nhiêu, không đủ thì tháng sau tắo mở quán nữa. “ Hoàng lão tắm nhìn món ăn mà thêm tự tin, có điều nhỡ ra có hai đầu bếp là chú mình và Oa ca, buổi sáng còn phải tới quán giúp đỡ, nếu không phải có tên Oa cả làm việc như súc sinh, 2000 phần cơm này không xuể, quản tâm nói: “ Oa ca, chúng ta kiếm thêm hai người nữa giúp mày nhé, tuy mày khỏe như súc sinh thật, nhưng đừng để kiệt sức.”

“ Mày sợ cây tiền đổ à? “ Giản Phàm chọc:

“ Mày hiểu tắo quá, tắo đỡ phải biện giải, thân thể là vốn liếng cách mạng, có vốn liếng mới kiếm được tiền, mày 4,5 giờ đã dậy làm việc, lại còn toàn làm việc nặng nhọc, tắo nhìn đã ớn, bếp trưởng mà ai cũng như mày, ta thà không học. “ Lần này Hoàng lão tắm quản tâm thật, công việc trong bếp không mệt tới thế, nhưng cái cách Oa cả làm việc thì sợ chết người, hôn lễ Phí Béo thấy rồi, mệt hơn khổ sai, chú mình bỏ 2000 mới nuôi nổi, tới chỗ Oa cả chỉ có phận rửa rằu thái thịt:

“ Ha ha, tắo quen rồi, tắo nói ngược lại, mày bán được bao nhiêu, tắo làm bấy nhiêu, Ô Long là quê hương của đầu bếp, tắo gọi trăm đầu bếp tới cũng được.” Giản Phàm thấy thời gian tới, an bài một phen rồi đi:

Hoàng lão tắm và Từ Thanh Thanh làm việc tới chiều mới nghỉ, bắt đầu vuốt thẳng từng tờ 1 đồng, 5 đồng, 10 đồng bó lại, làm lão tắm đếm híp mắt.

Từ Thanh Thanh tranh thủ hỏi: “ Thiên Dã, em thấy Oa cả của anh trầm lắng quá, suốt ngày chui vào kho nấu thịt xào rằu, tối cũng ngủ luôn ở đó.”

“ Không làm bếp sao biết thú vui bếp núc, cậu ấy thích khoản này.” Hoàng lão tắm chăm chăm đếm tiền:

“ Sao không có cả bạn gái, chưa thấy ai thăm anh ấy.” Từ Thanh Thanh cũng quản tâm tới người mang sinh cơ tới cho quán:

“ Nam nhân tiếp xúc với quá nhiều nữ nhân, cuối cùng học được hưởng thụ cô độc, Oa cả đã hưởng hết mỹ sắc rồi, không ham muốn nữa ...” Hoàng lão tắm bó tiền, nhìn bạn gái sống chung mình hồ đồ tán được, làm việc thì chăm chỉ, kiếm tiền thì biết tính toán, trong số nữ nhân gặp được chưa ai hợp làm bạn đời cách mạng hơn thế, dặn trước: “ Em cứ hỏi Oa cả là sao, cho em biết cậu ta là loại ăn xong chùi mép bỏ đi, không biết hại đời bao nhiêu thiếu nữ vô tội rồi ... Không phải em định bỏ anh chứ?”

Từ Thanh Thanh không tin:” Thôi đi, sao em thấy anh mới là loại ấy.”

“ Mắt em kiểu gì thế, xấu như anh muốn làm cũng chẳng có cơ hội.” Hoàng lão tắm kêu oan:

“ Thế có cơ hội thì sao?” Từ Thanh Thanh giọng nguy hiểm:

“ Không sao, thế giới của anh chỉ có em, giờ

là bạn gái kiếm tiền, minh, anh nịnh bợ:

biết làm ăn, tương lai là vợ biết xinh đẹp còn chăm chỉ, thông nào nỡ.” Hoàng lão tắm ra sức

“ Thế còn được.” Từ Thanh Thanh thầm tính kiếm trong số bạn bè một người thích hợp giới thiệu cho Oa ca.

Bến xe người đông nghịt, ô nhiễm không khí lẫn tiếng ồn thì khủng khiếp, Giản Phàm không ưa nổi cái bầu không khí này, ở Quế Viên tuy không hài lòng lắm, nhưng được cái trong lành. Y khó lắm mới tìm chỗ đỗ xe, để tiết kiệm chi phí vẫn dùng chiếc xe của nhà Hoàng lão tắm đi mua bán, chuyển hàng cùng công cụ thay thế đôi chân.

Hôm nay Giản Phàm tới đây đón Hắc Đản, nói thật, một ngày luân phiên làm mấy nồi thức ăn lớn, chú Hoàng có tuổi chịu không thấu, mà không quen nên khó sai bảo, nên gọi Hắc đàn tới. Thẳng đó được cái sức khỏe, huống hồ y cũng có toan tính, Hắc đàn tới thế nào cũng đem theo cái đuôi Đậu Đậu, liền một lúc hai công nhân lành nghề, quá tốt.

Đợi nửa tiếng, gọi mấy cuộc điện thoại mới thấy Hắc đàn xuống xe, biết ngày là Đậu Đậu theo sau, Giản Phàm mừng lắm, Hắc đàn cũng nhìn thấy rồi, cùng Đậu Đậu cao hứng vẫy tắy, ba người nhiệt tình ôm nhau.

Người Ô Long không rườm rà, thấy làm được thì gọi một cú điện thoại gọi là mang cả nhà ra ngay, đó là tín nhiệm nhiều năm tích lũy được, không gì có thể thay thế.

Ôm nhau Giản Phàm ngớ rằ, thêm 3 cái đuôi nữa, Đại Hòe, Hải Quân, Mã Bằng cũng tới, kinh ngạc hỏi: “ Thế này là sao?”

“ Em nói em đi theo anh, họ cũng đi theo.” Hắc đàn trả lời hết sức đơn giản:

“ Tiểu đông gia.” Đại Hòe chào Giản Phàm, đây là cách xưng hô ở Ô Long, rất cung kính, ở quê nhà bọn họ, danh phận sư đồ đầu bếp không phải chuyện đùa, tất nhiên sư phụ của Đại Hòe là Giản Trung Thật, nên mới gọi Giản Phàm như thế:

“ Sư phụ! “ Ngưu Hải Quân và Mã Bằng vài phần rụt rè lẫn kỳ vọng gọi, như sợ bị đuổi:

“ Cái này ...” Giản Phàm một tấy ôm Đậu Đậu, một tấy ôm Hắc Đản:” Mọi người đi hết thế này, giám đốc Ngưu bảo sao?”

“ Tiểu đông giả đi một cái là chúng tôi thảm ngay, nghe nói tổng giám đốc hiệp thương với thương nhân nước ngoài không thành, quảy sang trút giận lên chúng tôi, hai ba ngày là hết chửi mắng lại trừ tiền, quá đáng lắm. “ Giản Đại Hòe bức xúc nói:

“ Sư phụ, không có mấy món ăn của sư phụ chống đỡ, Quế Viên không khác gì những nhà kia nữa, khách hàng không coi chỗ chúng ta ra gì, sớm muộn gì cũng đi xuống thôi. “ Mã Bằng tâm tư linh hoạt hỏi: “ Sư phụ không cần chúng tôi sao?”

“ Làm việc sao cho thư thái, không thể vừa làm vừa bị chửi, không coi người ta là người, chúng tôi thà theo sư phụ.” Ngưu Hải quân vội vàng bổ xung:

“ Đi thôi, mọi người xem rồi hẵng quyết, nơi này tôi mới vừa bắt đầu thôi, kiếm tiền chưa chắc hơn Quế Viên, nhưng mệt hơn đấy, mọi người tự quyết định đi.” Giản Phàm xách hộ hành lý cho mọi người, nhìn họ vẫn mặc quần áo dính dầu mỡ, xem ra là vội vàng chạy tới chỗ mình rồi, vừa cảm động vừa xót:

Đậu Đậu háo hức ngồi ghế trước, bốn nam nhân chen lấn phía sau, Hắc Đàn khoe khoang năm xưa mình ở Đại Nguyên ghê gớm thế nào, người khác không tin, chỉ là nhìn nhà cao tầng nối nhau san sát mà tặc lưỡi, còn Đậu Đậu ríu rít trò chuyện với sư phụ, kể sư phụ đi rồi cơm nước Hoa Soạn lâu xuống hẳn một bậc, không rõ vì sao, giám đốc Ngưu còn bảo sư phụ giấu nghề.

Giản Phàm cười lớn vỗ vỗ đầu cô bé đơn thuần này: “ Nguyên nhân đơn giản lắm, Hắc Đản, anh hỏi mày, mày không đi lấy nước suối nữa phải không?”

“ Oa ca, sao anh biết, giám đốc Ngưu nói phí công tốn tiền, thừa thãi.” Hắc đàn ngạc nhiên:

“ Anh biết ngay, hoa soạn là thứ yêu cầu sự tỉ mỉ, nưới suối ngâm hoa và nước máy ngâm hoa hoàn toàn khác nhau, lừa được người ngoài nghề, chứ dân sành ăn họ nếm một cái là biết ... Bớt xén công đoạn là bắt đầu tự giết mình rồi. “ Giản Phàm đã đoán trước, y mà đi là Hoa Soạn lâu chỉ có sập, đám người đó lại quá tin vào thủ đoạn tuyên truyền, nghĩ Hoa đại sư chẳng quả do mình dựng lên, tư duy kinh doanh điển hình mà không hiểu chuyện bếp núc, bảo y không hả hê là nói dối: “ Mọi người đi có tạm biệt giám đốc Ngưu không ... Còn nữa Hải Quân, giám đốc Ngưu coi trọng anh như thế, anh bỏ gánh giữa đường không hay.”

Bình Luận (0)
Comment