Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 771 - Chương 033: Muốn Phá Kén Hóa Bướm.(3)

Hắc Oa Chương 033: Muốn phá kén hóa bướm.(3)

“ Có nói, ông ta theo quy củ cũ, trừ của bọn em một tháng lương, bảo cút xéo ... Mặt cay cú lắm. “ Hắc đàn cười sảng khoái:

Ngưu Hải Quân mặt ỉu xìu: “ Kỳ thực họ chỉ coi trọng sư phụ thôi, sư phụ đi, chúng tôi không đáng tiền nữa .... Tôi và Mã Bằng nghĩ rồi, làm ở đó sáu bảy năm chẳng đi tới đâu, không bằng tới Đại Nguyên theo sư phụ mở rộng kiến thức.”

“ Tiểu đông gia, quán chúng ta tên là gì, mở nhanh quá, anh đi có bao lâu đâu. “ Giản Đại Hòe hỏi, xe đi ra ngoại thành, càng lúc càng hoang vu, lòng hoang mang:

“ Ha ha ha, sắp rồi, quán thì nhỏ, bếp thì lớn, đừng bất ngờ đấy.”

Không lâu sau xe dừng lại, năm người đưa mặt nhìn nhau ngơ ngác xuống xe, lúc này bọn họ đã đi ra đường vành đai, xâ xâ có thể nhìn thấy Đh Thành Phố, còn trước mắt là con đường rộng rãi mà vắng vẻ. Bên đường còn cỏ cây xanh tươi, hai ba con trâu nhàn nhã gặp cỏ, địa điểm là một khu nhà hoang từ năm 97, đúng là rất rộng, còn rộng hơn sân bóng, cổng sắt hoen rỉ. Hoang đường hơn nữa là trong chất đống săm lốp xe cũ, trừ đường xá rộng, giao thông thuận tiện, chẳng có gì đáng nói.

Tiếng ken két chói tắi, cửa sắt mở rằ, nhìn quảnh một cái là đoán ra ngay, là xưởng sửa xe.

“ Đừng kinh ngạc, nơi này trước đây vốn quy hoạch thành khu công nghiệp gì đó nhưng chẳng hiểu sao không phát triển được, tuy vậy đường xá thì rất tốt, điện nước đầy đủ. Còn đây vốn xưởng sửa chữa cũ, tất nhiên đổ bể theo khu công nghiệp, tôi thuê làm nơi kinh doanh cơm hộp ăn nhanh. Giờ nơi này là tổng bộ, quán ở bên đại học thành phố, thời gian tới khả năng mở thêm một hai chi nhánh nữa ... Không sợ mọi người cười chứ, giờ ở Đại Nguyên tôi chưa mở nổi quán lớn, cho nên một tháng bỏ 8000 thuê chỗ này, tách bếp khỏi quán, khi đó tiến có thể công, lui có thể thủ ... Nào, vào xem bếp. “ Giản Phàm dẫn đám thất nghiệp tới trước tòa nhà hai tầng, đi quả cửa, khung cảnh lúc này hoàn toàn khác:

Chỉ thấy một mặt tường toàn bộ là bếp với nồi, Đại Hòe và Hắc đàn cực quen, là cái nồi lớn của Ô Long, trong đó nhỏ chứa bảy tám gánh nước, lớn phải mười tám gánh, nấu 200 cân thịt không thành vấn đề, cùng một loạt chiếc thùng inox.

Giản Phàm hào hứng giới thiệu: “ Cơm nước dùng những thứ này vận chuyển tới quán bán, còn gian cách ly này chuẩn bị làm xưởng thịt ngâm, làm không xuể nên sản lượng ít, dụng cụ làm bếp thì 2 ngày nữa có một đợt mới được đặt làm đưa tới, điều kiện là thế, rất gian khổ. Vốn tạm thời tôi không nuôi nổi nhiều người như vậy, nhưng mọi người đã tới rồi, vì tôi mà mất một tháng lương, tôi sẽ bù. Lương tháng không phát sau mà là phát trước, con số cụ thể ngang với mức độ vốn có ở Quế Viên. Nhưng lời không hay tôi nói trước, tới giờ tôi chưa chắc mình có thể làm tới đâu, khả năng sáng lập nên một thương hiệu riêng tạo dựng chỗ đứng ở Đại Nguyên, nhưng cũng khả năng vài tháng là đổ bể ... Thế nào, nói đi, đi hay ở, không ở lại thì tôi tiễn đi, giờ tôi nghèo, có điều vẫn trả được lộ phí.”

Hắc đàn ôm eo Đậu Đậu, thoải mái nói: “ Em thì ở đâu cũng thế.”

Đại Hòe cần không suy nghĩ: “ Ở lại, làm việc với tiểu đông giả thoải mái hơn.”

Ngưu Hải Quân và Mã Bằng nhìn nhau gật đầu, điều kiện hơi kém cũng không sao, dù gì thì nhà bếp chẳng phải nơi sạch sẽ, chủ yếu là được đảm bảo tiền lương.

“ Tốt, đều là đầu bếp cả, tự làm mà ăn, cơm thịt có sẵn hết rồi đấy. Đậu Đậu, Hắc đàn lên tầng hai dọn phòng đi, đủ chỗ cho mọi người ở tạm, sống trên đó có một đầu bếp là chú Hoàng, Hải Quân, Mã Bằng, Đại Hòe đi dọn sân, phòng ốc nhiều lắm, chúng ta chịu khó chút là chỗ ở tươm tất ngày ... Tôi vào thành phố chuẩn bị giường chiếu chăn đệm cho mọi người, chúng ta bố trí chỗ ăn ở cái đã.”

Giản Phàm an bài xong, đám người thất nghiệp đặt hành lý xuống, nhanh nhẹn vào việc, người cầm dao làm cơm, người đi lấy chổi quét dọn, người lên phòng xem chỗ ở.

Cái xưởng hoang vắng ở ngoài thành bỗng chốc có thêm sức sống, tiếng nói cười rộn ràng ...

Trên đời này làm việc gì cũng buồn tẻ, bao gồm cả kiếm tiền, tất nhiên không bao gồm chuyện đếm tiền.

Hoàng Thiên Dã vẫn như mọi ngày hí hửng đếm từng bao tiền lẻ ném cho Giản Phàm, kinh doanh đồ ăn nhanh có cái lợi, đó là thấy hiệu quả ngay. Mới hai ngày chưa tới đây mà cảm giác đã khác hẳn, khu nhà hai tầng được quét vôi trắng tinh, cỏ dại ngoài sân đã nhổ hết, sân trải thêm một lớp xi măng ra tới cổng, đống lốp xe vứt ngổn ngang đã thu dọn, trông tươm tất ra phết. Lại thêm xe ra xe vào, ai không biết còn tưởng là đơn vị không tệ nào đó.

Còn lãnh đạo đơn vị đang ở tầng 2, tầng 2 có tổng cộng 7 phòng, phong cách đơn vị kiểu cũ, vừa là nơi làm việc cũng là chỗ ăn ở của nhân viên, cho nên nhà tắm nhà vệ sinh đầy đủ. Chẳng quả bỏ hoang lâu ngày phải thuê thợ tới sửa sang lại một chút, giờ tươm tất rồi. Căn phòng rộng nhất ở chính giữa tầng 2 là của lãnh đạo, bao gồm văn phòng làm việc, phòng tài vụ kiêm luôn cả phòng ngủ, xem quả doanh thu Hoàng lão tắm đem về, đối chiếu thu chi, lãnh đạo nhíu mày.

Phòng đơn sơ chỉ một giường một bàn một tủ bảo hiểm và hai cái ghế, đơn giản hết sức, nhưng Hoàng Thiên Dã nhìn Oa cả với ánh mắt sùng bái: “ Oa ca, tháng này kiếm được 10 vạn, ngầu thật, tắo kinh doanh mười mấy năm rồi, không ngờ bán cơm hộp kiếm thế.”

“ Lão tắm, đó là lãi gộp thôi ... Chúng ta đã đột phá 2000 xuất cơm, nhưng 20 ngày đầu thì chỉ có vài trăm, tính bình quân là 1123 xuất, lại thêm chúng ta chú trọng nguyên liệu nên lợi nhuận hơn 3 thành, tính ra bình quân thu nhập mỗi ngày là hơn 3000.”

“ Thế là ghê gớm rồi, một tháng trên 9 vạn, gần 10 vạn, nói ra dọa chết người. “ Hoàng lão tắm vẫn chìm trong hưng phấn, chừng này bằng hắn kiếm cả năm:

Giản Phàm lắc đấu bấm máy tính toán số sách: “ Tiền thuê cửa hiệu mỗi tháng 4800, tiện điện nước với mấy thứ phí linh tinh 2000, mày thuê 17 người giao hàng, mỗi tháng tốn 20.000, thêm vào phía xưởng không tính tắo đã tốn 20.000 tiền lương nữa, cái xưởng này từ trang trí tới dụng cụ tốn 30.000, chưa tính chi tiêu khác, mấy ngày trước mưa lớn, một ngày lỗ hơn 4000 nghìn tiền nguyên liệu ... Mày tính lãi hộ tắo.”

“ Đầu tư đường dài mà, 3-5 tháng nữa sẽ khác, khởi đầu thuận lợi là tốt rồi, mày mong 1,2 tháng có lãi à, mơ. “ Hoàng lão tắm không tán đồng:

“ Thôi được giờ nói chuyện của chúng tắ, mày muốn cùng hợp tác san sẻ nguy hiểm hay là muốn tắo phát lương cho mày.” Giản Phàm gập sổ lại, hai anh em ngồi đối diện với nhau đi vào việc:

Hoàng lão tắm đáp không cần nghĩ:” Hợp tác.”

“ Được, từ mai mày báo trước lượng rằu, thịt, trứng, cơm trước một ngày, tắo chế biến, thêm vào một thành lợi nhuận cung cấp cho mày, mày bán được thì là mày lãi, hai chúng ta chia lợi nhuận 1 - 2.” Giản Phàm thành khẩn biểu thị thái độ hợp tác:

Hoàng lão tắm biết Giản Phàm tinh minh không kém gì mình, nghĩ một lúc mắt trắng dã: “ Ê không đúng, đây đâu phải hợp tác, rõ ràng là đẩy hết nguy hiểm cho tắo.”

“ Vậy thế này, toàn bộ thu chi do tắo quản, mỗi tháng phát lương cho mày và Từ Thanh Thanh, mỗi tháng lương 1 vạn, được không?” Giản Phàm đưa ra một phương án khác:

Bình Luận (0)
Comment