Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 772 - Chương 034: Cuộc Tái Ngộ Không Ngờ. (1)

Hắc Oa Chương 034: Cuộc tái ngộ không ngờ. (1)

Phương án hai Giản Phàm đưa ra cũng không ổn, tuy kiếm hơn trước gấp đôi, nhưng mà Hoàng Thiên Dã vẫn cắn móng tấy tính toán, rốt cuộc cách nào lãi hơn, chỉ một tháng thôi mà quái nhỏ mở rộng lên mười mấy phục vụ, đang tuyên truyền quán thứ hai, tiền đồ lớn thế nào, hắn không dám chắc.

“ Mẹ nó, lề mề, tắo có cả đống việc phải làm đây này. “ Giản Phàm đứng dậy định bỏ đi:

Hoàng Thiên Dã rối rít kéo lại: “ Chớ chớ, ông chủ, thế nào lãi hơn?”

“ Mày nói nhảm à, hợp tác lãi hơn, 3 thành lợi mày lấy 2, ăn phần lớn, mỗi ngày mày kiếm 2 nghìn, tắo kiếm 1 nghìn, mày xem lãi không?”

“ Nhưng mà nếu tính hao tổn, lại còn ... “ Hoàng Thiên Dã chưa lường hết nguy hiểm trong đó, đã bao giờ làm ăn lớn thế đâu, chẳng may thời tiết thay đổi rồi kiểm tra đột xuất, bao thứ khó lường:

“ tắo mong mày nhận lương không được, tắo hỏi mày, đến khi chúng ta mở thêm chi nhánh ở các nơi khác, khu vực tốt hơn, đông người hơn sẽ thế nào. Còn nữa, tắo kiến nghị mày giao hàng đừng có trả lương cứng, như thế sức sáng tạo sẽ khô kiệt. Mày biết vì sao giờ có 17 người giao hàng mà vẫn không đột phá 2000 xuất không? Vì lương cứng, họ thấy mỗi ngày giao 30 xuất cơm là xứng đáng tiền lương rồi, nhiều hơn họ không làm. “ Giản Phàm chỉ trích mô hình kinh doanh bần tiện của lão tắm, tuyển thêm bao người mà doanh số không tăng trưởng tương ứng:

“ Vậy làm sao?”

“ Lương cơ bản 400, sau đổi thành lương tuần, mỗi tuần 100, còn lại là ăn theo doanh số, đưa được càng nhiều thì càng lãi, mày đừng sợ người ta kiếm được nhiều, họ kiếm nhiều thì mày kiếm càng nhiều. Người làm công, càng sớm nhìn thấy mình làm ra tiền thì càng hăng ... Thôi mày xéo đi, gọi Thanh Thanh tới cho tắo, mày có tin tắo nói chuyện chia lợi nhuận 2-1 cô ấy đồng ý luôn không? tắo nói này lão tắm, mày khôn thì khôn đấy, nhưng mà bẩn tính lại tham lợi nhỏ, trong mắt chỉ có tiền mà không tính lâu dài, cũng không phải người làm ăn lớn được. “ Giản Phàm kỳ thực không muốn phát lương cho thằng này, có lương cố định rồi là thể nào cũng tìm đủ trỏ làm biếng, anh em chung phòng với nhau bốn năm trời, hiểu quá rồi:

“ Ai bẩn tính tham lợi nhỏ, muốn hợp tác thì phải nói lời hợp tác, mày không được công kích nhân phẩm.” Hoàng lão tắm phản ứng lại:

“ Lão tắm, ai không hiểu chứ chả lẽ tắo không hiểu à, tắo hỏi mày, mỗi ngày mày báo lượng hao tổn lớn là do mày ăn bớt chứ gì, mày nghĩ tắo không biết chắc. Mỗi ngày đóng cửa quán, mày đem cơm ăn bớt được hâm nóng, sau đó đi quảnh vài quán internet biến thành tiền tiêu vặt chứ gì?” Giảm Phàm vạch trần bộ mặt lão tắm làm hắn đỏ mặt: “ Lão tắm, mà đừng có chỉ nghĩ lợi dụng sơ hở của tắo để kiếm chác thêm, có đầu óc thế sao không nghĩ mở rộng thêm thị trường tiêu thụ? Xung quảnh đó bao nhiêu quán net quán game, bao nhiêu đám cắm mặt vào đó, cả tuần ăn ngủ tại chỗ, đó là thị trường lớn. Mày đi một vòng phát thuốc lá đánh tiếng với chủ quán net, để ai gọi cơm thì báo chỗ chúng tắ, mỗi ngày bán thêm một hai nghìn xuất không thành vấn đề ... Có cần tham ít cơm thừa thế không? Giữ thể diện cho mày rồi mày còn cãi à?”

Hoàng lão tắm mặt đỏ tía tắi, nhưng xấu hổ thì ít mà hưng phấn thì nhiều.

Giản Phàm vài ba câu khiến lão tắm như nhìn thấy cả thị trường bao la, thế là im lặng chìm đắm trong tiền đồ vô hạn, chỉ biết lắc đầu. Kỳ thực thằng này rất tinh, rất quỷ dễ thuyết phục, chỉ cần kiếm được tiền là gì cũng chịu làm. Mà buông việc ở quảnh trường đại học rằ, Giản Phàm có thể rảnh tấy làm vài chuyện của mình.

Anh em thì anh em, đã kinh doanh, Giản Phàm không khách khí nữa.

Hai người đang chơi trò tâm cơ với nhau thì có tiếng gọi:” Lão nhị, lão tắm, ra tiếp giá.”

Là giọng lão đại, Giản Phàm vui mừng đứng dậy, không ngờ bị lão tắm túm lại:” Được, hợp tác thì hợp tác, nhưng tắo nói trước , không được giở trò, hôm nay tắo bảo Thanh Thanh báo lượng ngày mai, sáng mai trước 10 giờ phải xong toàn bộ, muộn tắo trừ tiền mày. Còn nữa, thịt ngâm, không thể nhiều hơn à?”

“ Cái khác không vấn đề, thịt ngâm không được, phải hơn 20 tiếng thì vị mới ngấm, mày muốn tắo bán nửa sống nửa chín cho mày à? Chú ý, không chơi nợ, ngày nào kết toán ngày đấy, chính xác tới tiền xu, thiếu một xu tắo dừng hàng của mày cho mày khóc.” Giản Phàm giật tấy bỏ đi:

Hoàng lão tắm tức tối chửi: “ Con mẹ nó, đồ keo kiệt.”

Cái sân vừa trải xi măng trông sạch sẽ hơn bao nhiêu, tường quét vôi trắng che đi vết bất trước kia, Tiết Hán Dũng lúc nào cũng một bộ vest thẫm màu trang trọng, đứng ở sân gật gù ngắm nghĩa xung quảnh, nhìn thấy cũng ổn, đưa một đống giấy tờ cho Giản Phàm: “ Công thương, thuế vụ, vệ sinh, đăng ký công ty ... Anh mày tốn mất một tháng, mày bồi thường anh ra sao? Thế nào cũng phải có bữa cơm chứ?”

“ Không thành vấn đề. “ Giản Phàm vừa xem đống giấy tờ đóng dấu đỏ vừa tặc lưỡi: “ Lão đại, anh thật lợi hại, chưa tới kiểm tra đã có cả chứng nhận an toàn vệ sinh.”

“ Người ta không đi học còn có bằng mà, thứ này là gì, thời buổi này có gì tiền không giải quyết được.” Tiến Hán Dũng làm việc ở công ty địa ốc, chuyện giấy tờ thủ tục rất thuần thục, nhìn Giản Phàm và lão tắm kích động lật xem đi xem lại giấy tờ, chỉ trích: “ Này hai đứa, mở cái hắc điếm lừa tiền có phải kiếm không? Làm nhiều giấy tờ thế làm gì, còn mở cả công ty, đăng ký thương hiệu, chẳng lẽ tính mở chuỗi cửa hàng như KFC.”

“ Ê, sao cái nhãn hiệu nhìn giống Phí Béo thế?” Hoàng lão tắm toét miệng cười, một đầu bếp hoạt hình mặc áo trắng, mặt tròn tròn, người tròn tròn, đúng là có vài phần giống Phí Sĩ Thanh:

“ Nó đấy, cơ mà thằng béo nào trông chả giống nhau, thách nó kiện đòi bản quyền ha ha ha. “ Giản Phàm nói một câu làm cả ba cùng cười phá lên:

Tiết Hán Dũng chắp tấy sau lưng ra dáng lão đại, đi quảnh sân nhìn cái xưởng, cỡ này chưa đủ lọt vào mắt hắn: “ Lão nhị, cửa hiệu Đại Doanh Bàn rộng 60 mét vuông một phòng, thuê một tháng 3 vạn, chưa tính điện nước.”

“ Ở đâu, cái gì mày định mở hiệu ở Đại Doanh Bàn?” Hoàng lão tắm giật thót, té ra Oa cả định chơi lớn rồi, ở Đại Doanh Bàn có cái chợ nhân lực, là một trong những nơi đông người nhất thành phố này:

“ Lão nhị, chỗ đó tốt thì tốt thật nhưng đất đai rất đắt đỏ, phải bán bao nhiêu hộp cơm mới đủ tiền thuê?” Tiết lão đại lắc đầu không thấy khả quản:

“ Oa ca, mày định phát triển ở đó thật à?” Hoàng lão tắm không hoài nghi là có thể kiếm về được không, mà cân nhắc có nhảy vào không, thấy Giản Phàm gật đầu xác nhận, vặn tấy đi quả đi lại, lão đại không hiểu yếu quyết kinh doanh cơm hộp, còn hắn thì biết:” Oa ca, Đại Nguyên có ba bốn chục nhà kinh doanh đồ ăn nhanh, mỗi nhà có phạm vi thế lực của mình, quảnh trường đại học lợi nhuận thấp họ không tranh ... Nếu quảnh chợ, bến xe, đừng nói bán hộp cơm, một cái quán nát cũng kết bang phái, địa bàn nơi đó dùng đao kiếm cướp được, không mỹ hảo như mày nghĩ đâu.”

“ Đây là xã hội pháp chế mà mày nói như xã hội đen, tắo làm cảnh sát mà không biết à? “ Giản Phàm xuả tắy, cầm giấy tờ định đi xem địa chỉ lão đại nói: “ Mày không chơi thì thôi, tắo kiếm được tiền chớ bảo tắo không nói.”

Tiết Hán Dũng giữ lại, chỉ tấy cửa: “ Hai đứa, nghiêm, cho hai đứa mày mở rộng tầm mắt ... Diện kiến chị dâu đã làm việc khác sau, Lộ Lộ, xuống đây.”

Bình Luận (0)
Comment