Vừa bế con Đường Đại Đầu không biết mắng Giản Phàm lần thứ bao nhiêu rồi, mắng y không trượng nghĩa muốn làm một mình, mắng y không coi mình là bạn, mở quán lâu như thế mà không nói. Một số lời Phi Phi tán đồng, nhưng đối với đám bạn của Đường Đại Đầu thì cô không tán đồng, phản đối hắn dính vào thị phi, chỉ có một ngoại lệ là Giản Phàm.
Chàng trai đó không cần nói, khi hoạn nạn mới biết ai là bạn thực sự, mà người bạn như thế, một là đủ.
Từ xâ xâ nhìn thấy một kiến trúc hai tầng màu trắng, nổi bật lên giữa những ngồi nhà một tầng lụp xụp hoặc bãi đất trống mọc đầy cỏ dại, lác đác vài ruộng rằu, khung cảnh hết sức thanh bình, xe dừng lại, thấy tấm biển
Xưởng chế biến Thực Thượng Khoái xân ",
đúng rồi, là nơi này.
Chân không tiện, Đường Đại Đầu chống nạng xuống xe vẫn không đưa con cho Phi Phi, dẫn con trai đi quả đoạn đường ngắn trải xi măng, dùng nạng inox đập cửa, phát hiện cửa khép hờ đi vào gọi: “ Có ai còn thở ra trả lời đi.”
“ Ai đấy?” Tầng hai có cái đầu thò rằ, là Hải Quân nhìn hai cha con đặc sắc kia liền bật cười, nhỏ đầu to bụ bẫm, lớn đầu càng to chân què chống nạng, như hai cải củ vừa nhỏ trong ruộng rằ:
“ Cười cái b ...”
Đường Đại Đầu vừa lộ vẻ hung dữ là Hải Quân sợ hãi rụt đầu lại, đoán chừng rất ghét ánh mắt trêu chọc người tàn tật, đang định chửi một trận thì Phi Phi ở sau khẽ đẩy một cái, làm nuốt lại, dù sao đây là địa bàn của anh em mình.
“ A, anh Đường, chị Phi Phi.”
“ Tiểu Hắc Đản, lại đây.”
Hắc đàn thò đầu ra reo lên, cái tên Lý Chí Quảng thì đoán chừng Đường Đại Đầu chưa chắc đã nhớ, nhưng cái thằng đen xì xì như hòn than này muốn quên cũng khó. Thời ở Thịnh Đường kiếm ăn, Đường Đại Đầu đối xử với các anh em rất tốt, rất nghĩa khí. Hắc đàn hớn hở chạy ra trò chuyện một phen mới biết là tới tìm Giản Phàm, dẫn ba người vào bếp ngồi, nói Giản Phàm đi tới Đại Doanh Bàn mở quán.
Trong bếp chỉ có Đại Hòe và Hắc đàn đang thu dọn chén bát, đến chiều là công việc kết thúc rồi, có điều Đường Đại Đầu kinh ngạc ở mấy cái nồi lớn có thể luộc nguyên cả con trâu, chưa bao giờ thấy cái nồi lớn như thế, tặc lưỡi: “ Nồi lớn thật, đúng là nơi thích hợp làm bánh bao nhân thịt người, ha ha ha.”
Cười hào sảng, hít sâu một hơi mùi thức ăn hấp dẫn, bên cạnh có cái nồi đun sườn đang sôi sùng sục, biết chỗ Giản Phàm là không thiếu món ngon. Đường Đại Đầu công phu không đùa đâu, hai ngón tấy nhón một miếng sườn ăn thử, vừa cắn một cái nhổ rằ: “ Mẹ nó, phì phì, chẳng ngon gì cả.”
“ Anh Đường, mới nấu, còn chưa chín, lửa nhỏ đun mười mấy tiếng nữa cơ.” Hắc đàn bật cười nhắc:
“ Không nói sớm. “ Đường Đại Đầu làu bàu mắng, cha tham ăn, con cũng không kém , thằng bé ngửi thấy mùi thịt hai tấy vươn về phía cái nồi, nó chưa nó được liền khóc toáng lên: “ Ha ha ha, vừa ăn đã đói rồi à, Hắc Đản, kiếm cho con anh một ít.”
Vừa nói vừa dỗ dành con trai, nhưng mà khác gì đàn gảy tai trâu, nó có hiểu đâu, cứ giãy nảy đòi ăn, trông hết sức buồn cười. Cơ mà cái bếp này không thiếu thứ để ăn, Đại Hòe múc một bát canh sườn tới, Đường Đại Đầu nếm thử, thấy nhiệt đồ vừa vặn, đưa cho con miếng sườn nhỏ, kệ thằng bé có mỗi một hai cái răng tha hồ cắn xé, hai cha con vừa ăn vừa cười ngốc nghếch với nhau.
Phi Phi tấy chống cằm nhìn hai cha con với vẻ mặt hạnh phúc mãn nguyện, Hắc đàn thì thèm, nếu ở quê bằng tuổi hắn là con lớn rồi đấy. Thằng bé nhai mấy miếng chẳng thấy ngon, dùng tấy chấm nước canh mút, Đường Đại Đầu tò mò: “ Hắc Đản, bọn mày làm gì đấy, nấu cám nuôi lợn cũng đâu cần nồi to thế.”
“ Lợn thì ăn được bao nhiêu hả anh, người mới ăn nhiều, chỗ bọn em mỗi ngày bán hơn 2000 xuất cơm, nếu Oa cả mở thêm quán nữa thì còn gấp mấy lần.” Hắc đàn khoe:
Đường Đại Đầu khinh bỉ, cơm hộp của bảo an còn không bằng cám lợn: “ Thế thì kiếm được bao nhiêu, một hộp cơm được hai hay ba đồng, cho cậu ta tiền làm ăn lớn không chịu, làm thứ vớ vẩn này, đúng là ... không biết nói gì nữa.”
“ Anh Đường, không phải đâu, làm ăn đàng hoàng một khi đầu tư là lớn lắm, ví như tiền thuê quán ở Đại Doanh Bàn những hơn 30 vạn, Oa cả vì thế mà phải bán cả nhà, chuyển về đây sống ... “ Hắc đàn vô tình lỡ lời, vội vàng dừng lại:
“ Cái gì? Bán nhà?” Phi Phi kinh ngạc, đoán chừng là nhà ở Tiểu khu Bình An rồi, hỏi thì đúng là thế, chỉ biết thở dài:
“ Đi nào Phi Phi, nhà ta ở lại đây, không đợi được cậu ta về không đi ... Hắc Đản, dọn chỗ.” Đường Đại Đầu nghe Giản Phàm bán nhà không biết sao lại tức giận vô cùng:
Hắc đàn biết quản hệ của họ, mở luôn gian phòng làm việc kiêm phòng ngủ của Giản Phàm, mời cả nhà Đường Đại Đầu vào.
Cửa cuốn kéo lên, toàn bộ cửa hiệu xuất hiện, sau lưng Giản Phàm và Hoàng Thiên Dã chính là chợ nhân lực mỗi ngày có gần vạn người tập trung nhốn nháo ồn ã, không biết bao người ra vào mưu cầu công việc nuôi thân, bên cạnh là siêu thị, ba phục vụ viên bận không xuể, đây đúng là dải đất vàng.
Cái cửa hiệu này rộng 70 mét vuông, bên trong còn có mấy bàn ăn để Trông trơ, đi vào có một cái quầy bar, gần như không cần trang trí có thể kinh doanh ngay.
“ Ông chủ, thuê thật à? “ Tới tận đây rồi mà Hoàng Thiên Dã có chút không dám tin:
“ Thuê chứ, xem đi. “ Giản Phàm đưa bản hợp đồng 3 trang cho Hoàng Thiên Dã: “ Bên trên có hai gian nghỉ ngơi, dưới đất có tầng hầm, một năm 36 vạn, tôi trả dứt điểm một lần rồi, người ta tặng thêm cho 1 tháng là thành 13 tháng, mua một bộ thiết bị giữ nhiệt mất 8 vạn. Lần này đúng là cởi quần làm cách mạng rồi đấy, thuả một phát là chổng mông ăn mày.”
Chi phí làm Hoàng Thiên Dã thất kinh: “ Ông chủ, tiền đâu rằ? Đi cướp ngân hàng à?”
“ Cướp cũng chẳng nổi chừng đó, tôi bán nhà rồi, được 72 vạn, ha ha ha, tôi làm việc vất vả 2 năm còn chẳng bằng giá trị nhà tăng lên. “ Giản Phàm hơi tiếc, căn nhà ở Tiểu khu Bình An thực sự rất tốt, gần công viên, trị an đảm bảo, có điều y chẳng ở mấy, rằo bán nhà chỉ 3 ngày là có người tới xem mua luôn:
“ Điên rồi, điên rồi ... Mày điên mẹ nó rồi, ông chủ, khó khăn gì mà phải làm tới mức đó, tiền kiếm chậm một chút có sao, không thể cược cả giả sản vào chứ.” Hoàng Thiên Dã tái mặt cứ như cược nhà hắn:
Giản Phàm dửng dưng như không: “ Nhà tắo đã bán, tiền tắo đã tiêu, mày lải nhải ích gì? Nếu tắo vay, mày cho tắo vay không?”
Hoàng Thiên Dã tắt điện, nhiều tiền như thế không có, dù có cũng phải cân nhắc, lời bị kẹt trong cổ, có chút áy náy.
Giản Phàm vỗ vai hắn: “ Nếu tắo hỏi vay, bất kể mày có cho vay hay không thì kết quả chắc chắc là mày trằn trọc không ngủ được, nên tắo dứt khoát tự giải quyết luôn, cũng tốt, đỡ sau này mày lên mặt với tắo.”
Hoàng Thiên Dã hít sâu một hơi, chuyện đã rồi không nói lại nữa: “ Nơi này trước kia là quán ăn à?”
“ Ừ, quán đồ Xuyên, mở sáu tháng, để trống 3 tháng không ai thuê.”
“ Sao vậy, kinh doanh không tốt à?”
“ Không ngược lại, kinh doanh quá tốt.”
“ Vậy vì sao?”
“ Ha ha ha, mày hỏi tắo thì tắo hỏi ai, cứ mở là biết. “ Giản Phàm cười thần bí, đi ra sau hiệu, men theo cầu thang nhỏ lên tầng 2, nơi này có phòng nghỉ và nhà vệ sinh: