Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 776 - Chương 038: Ném Đá Dò Nông Sâu. (3)

Hắc Oa Chương 038: Ném đá dò nông sâu. (3)

Hoàng Thiên Dã ra cửa sổ nhìn đám đông tấp nập phía dưới, lập tức phát hiện vấn đề, chỉ mấy cái xe: “ Oa ca, nhìn kìa, trước cửa có một cái, bên phải có ba cái, phía sau hai cái, mới nhìn lướt quả đã thấy sáu cái xe bán cơm hộp lưu động rồi, chúng ta tranh nổi với người ta không?”

“ Mỗi buổi chiều tắo đều tới đây, 5 ngày liên tiếp, mỗi xe bán tới gần 1000 xuất cơm, cái nào tắo cũng ăn thử, không nuốt nổi. Cái nhìn của tắo khác mày, chính vì có đám bán đồ cho lợn ấy mà chúng ta mới thành công. “ Giản Phàm mười phần tự tin nói:

“ Nhưng mà ... “ Hoàng Thiên Dã vẫn cảm giác vấn đề ở đâu đó:

“ Đừng có nhưng. “ Giản Phàm cắt ngang, vừa nói vừa đi xuống lầu: “ Tìm người trang trí cho tắo, làm ngày trong đêm, mai kinh doanh thử, ngày kia chính thức, tắo sẽ điều Đậu Đậu tới đây, cô bé đó lanh lợi lại có kinh nghiệm, mày chi viện cho tắo 2 người, hai cái bàn nữa, thực khách nơi này không cầu kỳ đâu.”

Hoàng Thiên Dã nơm nớp lo sợ: “ Oa ca, 3 người đủ không, hơn nữa cái hiệu này có vấn đề, vì sao bán tốt lại bỏ trống 3 tháng, tắo nghi lắm.”

“ Người bản địa bắt nạt người ngoài thôi chứ làm sao? Người thì không sợ, tắo đi tuyển, tắo kiếm một viên đại lực kim cương mà không ai dám chọc vào, dọa chết bọn chúng, ha ha ha ... “ Giản Phàm cười dài vô cùng đắc ý, chỉ tấy ra lệnh: “ Làm việc đi, sáng mai tắo tới không hài lòng sẽ cắt cung cấp hàng cho mày, mau lên, hơn 3 giờ rồi đấy.”

Hoàng Thiên Dã bị khí thế ông chủ của Giản Phàm trấn áp, nhìn y lái cái xe hàng đi rồi mới hậm hực chửi: “ Thằng b ... thèm tiền tới điên rồi.”

Chửi thì chửi, vội vàng bấm điện thoại đi tìm người trang trí, Giản Phàm đã ném cả giả sản vào đây, hắn không dám quả loa.

Giản Phàm rời Đại Doanh Bàn lái xe tới tiểu khu công an, mặc dù ở trong ngõ, nhưng nơi này sạch sẽ ngăn nắp, không bẩn thỉu hỗn loạn như các tiểu khu khác. Ở đây cũng không cần lắp lưới chống trộm khắp mặt trước mặt sau nhà gây ảnh hưởng mỹ quản, đơn giản thôi, đây là ổ cảnh sát, tên trộm nào dám liều mạng mò vào, đúng là tiểu khu trị an điển hình.

Xe cũng dễ kiếm chỗ đỗ nữa, Giản Phàm đỗ xe lại, lấy cái mũ lưỡi trai đội vào, hai năm quả y thay đổi nhiều, dù người quen không nhìn kỹ khó nhận rằ, đi thẳng lên tầng 5, ấn chuông phòng 34.

Roẹt! Cửa chống trộm kéo ra xuất hiện cô gái thể hình chẳng kém gì Phí Béo, giọng oang oang: “ Tìm ai?”

“ Xảo Xảo, không nhớ anh à? “ Giản Phàm cười vui vẻ bỏ mũ xuống, cái mặt nhìn một cái nhớ tới dì Thời, cô gái này chính là Thời Xảo Linh, Xảo Linh là xinh đẹp lung linh, nhưng thực tế khác hẳn, khi Trương Kiệt còn sống cứ hay nói tới Bàn Nha chính là cô gái này:

“ Anh Giản Phàm! Oa! “ Thời Xảo Linh miệng thành chữ "0" tròn xoe la lên chói tắi, mấy năm không gặp rồi, mở vội cửa kéo vào nhà:

Ngôi nhà không có gì thay đổi, gần giống nhà Giản Phàm ở Ô Long, đồ đạc toàn là loại cũ kỹ nhiều năm chưa thay, chỉ còn lại một cô béo này ở nhà, chiều rồi mà còn mặc nguyên áo ngủ, trong phòng bật nhạc, chắc lại làm bạn với máy vi tính rồi, Giản Phàm nhìn quảnh hỏi:” Mẹ em đâu? Nghỉ hưu rồi mà suốt ngày vẫn không ở nhà à?”

“Đánh mạt chược, đánh sắp thành bệnh thần kinh rồi. “ Thời Xảo Linh không vui:

Cảm giác này Giản Phàm hiểu, nếu như trong nhà có cô con gái hai mấy mà vẫn không việc làm không lập giả đình, suốt ngày ru rú ở nhà chơi game, đoán chừng cha mẹ nhìn là phiền, giống cha mẹ mình trước kia. Còn ở nhà lâu thì có một loại đặc tính, đó là cô độc, khó giao tiếp với người khác, nếu không phải Giản Phàm là chỗ quen biết cũ, có khi chẳng nói câu nào: “ Xảo Xảo, vẫn chưa có việc làm à?”

“ Anh nhìn em thấy giống có không? “ Xảo Linh biết Giản Phàm tìm mẹ mình, bấm điện thoại, không ngờ chuông đổ trên nóc TV, nhún vai: “ Thế này thì hơn 6 giờ chiều mới về.”

“ Xảo Xảo, anh mở quán cơm, hay là em tới giúp anh nhé?” Giản Phàm chắc là quen với thằng béo từ nhỏ rồi, nhìn mấy người béo tốt, không thấy xấu mà cảm giác rất đáng yêu, thân thuộc, chợt nhớ tới cái nhãn hiệu của mình, cho cô gái này mặc áo trắng đội mũ đầu bếp lên, trông giống cái logo sống lắm:

“ Được không? Em chỉ biết ăn thôi ... Mẹ em nói vậy. “ Xảo Linh ìu xìu làu bàu, thiếu tự tin nghiêm trọng, không dám nhận lời:

“ Sao không được? “ Giản Phàm trừng mắt, giở bản lĩnh năm xưa lừa đám đồng đội rằ: “ Trời sinh ra ta ắt sẽ dùng, mẹ anh cũng suốt ngày mắng anh chỉ biết ăn, giờ anh là bếp trưởng, em cũng biết mà. Em nhiều năm không tìm được việc, tức là ông trời định sẵn em thành một nữ cường nhân độc lập ... Em đừng cười, em ít ra ngoài không biết, giờ phú bà ai cũng trông như em, ha ha.”

“ Anh muốn chết à? “ Xảo Linh cười nghiêng ngả, đấm Giản Phàm vài cái, có điều cũng động lòng, rụt rè hỏi: “ Anh Giản Phàm, thật không đấy, đừng trêu em nhé.”

“ Anh trêu em làm gì? Không những em, anh còn muốn mời cả mẹ em xuất sơn cơ.” Giản Phàm tiết lộ mục đích của mình :” Anh tới đây chuyên môn nhắm vào mẹ em đấy.”

“ Anh đùa à? Trừ chửi người ra thì mẹ em cũng chỉ biết ăn thôi.” Xảo Linh càng không tin:

Giản Phàm ngồi thẳng người lên, không cười nữa, làm vẻ mặt rất hình sự :” Em sai rồi, em không hiểu mẹ em, mẹ em là thẩm vấn viên giỏi nhất Đại Nguyên, cảnh sát yêu nghề nhất ... Em xem, đánh mạt chược còn say mê như thế, có thể tưởng tượng khi làm việc nhiệt tình cỡ nào. Tục ngữ nói, đánh trận dựa vào mẫu nữ binh, hai mẹ con em cùng làm một quán, kiếm là cái chắc.”

Xảo Linh cười khanh khách đinh chính: “ Là phụ tử binh chứ.”

“ Như nhau cả, dù sao là một nhà. Xảo Xảo, chẳng lẽ em muốn ở nhà cả đời à? “ Giản Phàm kích một câu:

Cô nương chưa từng trải bị nói tới kích động rồi, chỉ là ở nhà lâu đâm nhút nhút, Xảo Linh không dám tự quyết: “ Hay là em đi gọi mẹ em hỏi xem sao đã?”

“ Mau đi đi, còn đợi gì nữa? “ Giản Phàm giục:

Xảo Linh nghe thế tin rồi, không cả thay quần áo, cứ thể mặc áo ngủ, đi nguyên dép lê chạy ù đi, để toang cửa đó, bước chân như voi dầy vang lên ở cầu thang.

Giản Phàm có chút đắc ý vì ý tưởng thông minh đột xuất của mình, vốn chỉ mời dì Thời thôi, không ngờ Xảo Xảo mấy năm rồi mà vẫn chưa có việc làm, giờ xem ra mời hai mẹ con có phải tốt hơn không? Cựu cảnh sát, lại hung dữ như vậy, sợ quái gì lưu manh, mà nơi đó phục vụ người lao động, chẳng cần nhẹ nhàng lịch sự, như Đào Hoa ấy, chửi khách khơi khơi mà quán Đệ nhất oa vẫn đông nghịt đấy thôi. Mời dì Thời thực sự quá thích hợp rồi.

Đợi khá lâu, Giản Phàm phải thêm nước nóng vào cốc mới nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm, nhìn một cái không nhịn được cười, hai mẹ con chạy liền 5 tầng lầu, thở hồng hộc, nhịp thở cũng như nhau.

Con người ta đến một độ tuổi nhất định, thay đổi sẽ không nhiều nữa, Thời Kế Hồng vẫn cứ trên dưới to đầu như nhau, thịt trên mặt cũng chẳng ít đi, vừa thấy Giản Phàm là cười không khép miệng lại được, ngồi lún cả ghế sô pha, mở cái loa công suất lớn nói ngọt nhạt: “ Chà chà, ai thế nhỉ, thằng nhóc thối, đi biền biệt mấy năm trời mới về thăm dì.”

Bình Luận (0)
Comment