Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 777 - Chương 039: Ném Đá Dò Nông Sâu. (4)

Hắc Oa Chương 039: Ném đá dò nông sâu. (4)

Đúng là mấy năm rồi chưa gặp, nhưng nghe giọng đặc biệt không lẫn vào đâu được đó, cảm giác mới hôm quả thôi vừa cùng nhau bàn vụ án, Giản Phàm vừa xúc động vừa cười ngượng: “ Nơi này nhiều người quen quá, cháu ngại không tới.”

Thời Kế Hồng nghe vậy mặt càng trầm xuống, cũng hiểu Giản Phàm và cái nghề này có ít xung đột, không truy cứu nữa: “ Nói, chuyện gì đây, tới lừa dì hay con bé nhà dì?”

Giản Phàm nói thẳng:” Cháu mở quán ăn, không có người, mời dì và Xảo Xảo xuống núi giúp cháu.”

“ Làm gì, dì đây cảnh sát nhân dân mà còn đi bê trà rót nước cho người ta à? Đồng nghiệp mà biết thì dì dấu mặt già này đi đâu? Không đi, Xảo Xảo cũng không được đi. “ Thời Kế Hồng vẫn dứt khoát như thế, từ chối thẳng thừng:

“ Dì Thời, cháu sao dám để dì làm việc đó, cháu mời dì làm bà chủ, cháu là bếp trưởng, sao quản nổi quán nữa, địa điểm ở Đại Doanh Bàn, cháu bỏ 50 vạn mở quán ăn nhanh, nhân viên có rồi, thiếu bà chủ thôi. Dì mỗi ngày tới đó, chỉ huy đám tiểu cô nương làm việc, dì thu tiền, đứng quầy tính sổ sách, ai không nghe lời dì chửi, rất có thành tựu, đúng không Xảo Xảo? “ Giản Phàm háy mắt với Xảo Linh làm cô gái phì cười, nghiêng đầu né cái tát của Thời Kế Hồng, nói tiếp: “ Dì Thời, nhớ lại năm xưa cháu với dì hiệp đồng tác chiến phá đại án, kinh doanh quán nhỏ có là gì? Dì không nhận lời là cháu ở lì nhà dì đấy.”

“ Ài .. Cái thằng.” Thời Kế Hồng nhìn con gái, thấy con gái mặt khấp khởi đầy kỳ vọng, không đành lòng từ chối, chỉ là cảnh sát đi bán cơm, thấy mất mặt:

Giản Phàm tung tuyệt chiêu hạ gục nhanh tiêu diệt gọn:” Dì Thời, lương hưu của dì bao nhiêu?”

“ Hơn 3000, chưa tới 4000, không có tiền thưởng với trợ cấp nữa.” Thời Kế Hồng đang suy tư, buột miệng:

“ Nếu mỗi tháng lại kiếm thêm bằng đó nữa thì sao ạ?” Giản Phàm nhìn Thời Kế Hồng ngồi thẳng lên, biết là động lòng rồi: “ Dì và Xảo Xảo, lương khởi điểm là 7000.”

Lương công vụ viên phổ thông của Đại Nguyên chỉ hơn 3000, kiếm được công việc thu nhập 2000, 3000 đã coi là không tệ, cứ nghĩ Giản Phàm định tận dụng quen biết dùng lao động giá rẻ, không ngờ trả lương cao như thế. Mỗi tháng trong nhà có thêm 7000, không những sinh hoạt cải thiện lớn mà còn dư dả để giành nữa, Thời Kế Hồng cực kỳ động lòng, Xảo Linh thấy mẹ chưa chịu gật đầu thì hết sức sốt ruột.

“ Dì Thời, cháu thực sự gặp khó khăn nên mới phải cầu tới dì, cháu đã bán cả nhà đi rồi, tiền kiếm được hai năm quả cũng ném vào hết đó, sắp đi vào kinh doanh lại thiếu người, mà lại không ai đủ tin tưởng để quản lý quán, trừ dì rằ, xã hội loạn như thế cháu không dám tin ai khác. Dì giúp cháu đi, 3 tháng thôi, nếu dì thấy không thoải mái, cháu đưa dì về .. Hay 2 tháng, cháu trả lương trước?” Giản Phàm thấy lợi ích không dụ được liền dùng khổ nhục kế:

Xảo Linh nghe Giản Phàm nói đáng thương như thế mà giận luôn cả mẹ mình: “ Mẹ, còn ra vẻ gì nữa, anh Giản Phàm đã cầu tới mức đó rồi, chẳng hơn mẹ đi thuả mạt chược nộp tiền cho người ta à?”

“ A, con ăn nói với mẹ thế à? Cứ như là mẹ chưa bao giờ thắng ấy.” Thời Kế Hồng chưa nhận lời đã quảy sang mắng con gái:

Xảo Linh dài giọng: “ Vâng thắng, thuả 1000 thắng 100, thế mà cũng gọi là thắng à?”

Tìm đúng người rồi, Giản Phàm cười tít mắt, hai mẹ con đúng là đanh đá như nhau, thấy hai mẹ con ầm ĩ không ai chịu ai, Giản Phàm đau hết tắi, đứng dậy ngăn giữa hai người họ: “ Được rồi, được rồi, giao hẹn thế nhé Xảo Xảo, 9 giờ sáng mai anh đến đón em.”

“ Vâng.” Xảo Linh chưa hỏi mẹ đã đồng ý:

“ Dì Thời, không thể thiếu dì đâu nhé.”

“ Đi đi, đi đi .. Dù sao dì ở nhà nhàn rỗi cả ngày cũng thế.” Thời Kế Hồng đành thỏa hiệp:

Cuối cùng thuyết phục được hai mẹ con họ, Giản Phàm thở phào, được hay không chưa rõ, ít nhất bằng vào miệng rộng của dì Thời, chắc quả được khó khăn ban đầu. Xảo Xảo tất nhiên hoan hỉ hết sức, chạy vào phòng dọn đồ, Thời Kế Hồng tiễn Giản Phàm xuống nhà, nhìn vết xẹo mà động lòng trắc ẩn, một cảnh sát phải đi làm đầu bếp, một anh chàng đẹp trai giờ mặt mũi ra thế này, dù không kiếm được tiền, vì tình nghĩa xưa nên giúp, quản tâm nói: “ Giản Phàm, có khó khăn bảo dì, dì chẳng có nhiều đâu, vài vạn vẫn bỏ ra được. Dì cũng chẳng cần cháu trả tiền công, cháu mà chỉ bảo được Xảo Xảo có chút nghề là tốt rồi, nuôi đứa con gái lớn thế này mà lo chưa hết.”

“ Dì Thời, tiền thì cháu tạm thời còn dư dả, cháu không chỉ muốn mời dì giúp, còn muốn dì ra mặt mời cả Mộng Kỳ nữa. “ Giản Phàm rất nghiêm túc:

“ Cháu nói vợ Tiểu Kiệt à?”

“ Vâng, cô ấy một mình nuôi con không dễ, làm thu ngân ở siêu thị kiếm được là bao đâu. Cháu muốn giúp, mà tới nhiều thì vợ góa con côi, người ta nói vào không tiện.”

Thời Kế Hồng hiểu, Mộng Kỳ không tái giá, ở vậy nuôi con, Giản Phàm chưa vợ, miệng người đời rất độc ác, sảng khoái nhận lời: “ Được, để dì đi.”

Giản Phàm nịnh:” Cám ơn dì, cháu đã nói mà, dì có lòng nhiệt tâm, cảnh sát Đại Nguyên không nhiều người tốt, dì là người tốt nhất.”

“ Thôi đi thằng nhóc thối, chỉ giỏi miệng bôi mật, mà nói trước, dì có lương hay không cũng được, coi như giúp cháu, nhưng mà bạc đãi vợ Tiểu Kiệt là không xong với dì đâu. “ Thời Kế Hồng trừng mắt lên, không nói đùa:

Giản Phàm lên xe ba hoa vài câu vẫy tấy rời tiểu khu công an, Thời Kế Hồng đứng ở cổng rất lâu, chuyện cũ quảy về trong lòng, hôm nay gặp lại, bà vui vẻ lắm, nhất là Giản Phàm vẫn tinh thần như xưa, không sa sút, vậy là mừng rồi, cảm giác quảy về thời ở đội, cùng đám trẻ tuổi nói cười, quét sạch nỗi buồn thuả mạt chược hôm nay ...

Hai mẹ con Thời Kế Hồng, thêm vào Diệp Mộng Kỳ, cùng Đậu Đậu thuần thục công việc và hai nhân viên, 6 người làm quen công việc vài ngày đủ duy trì cái quán nhỏ rồi. Ở Đại Bàn Doanh có cái lợi là không cần người đi giao hàng cũng đủ quần thể tiêu phí. Chuyên môn chạy tới quán một chuyến, đã bắt đầu dán giấy tường rồi, đèn đã lắp, cửa kính đã lau, mai sẽ có ngày cửa hiệu sáng sủa, yên tâm rồi Hoàng Thiên Dã làm việc còn vài phần đáng tin.

Nhìn trời đã sắp tới, di động reo một cách sốt ruột, vội vàng chạy về xưởng chế biến, Đường Đại Đầu chắc nổi nóng rồi.

Bất ngờ, ít nhiều có chút bất ngờ, về văn phòng thấy Phi Phi bế con chơi máy vi tính, chính là cái laptop Lenovo cũ mà Lỵ Lỵ đào thải sau khi mua được cái lap top Apple. Cô thấy Giản Phàm liền chỉ chỉ Đường Đại Đầu ở phòng bên. Giản Phàm thò đầu nhìn một cái dở khóc dở cười, tên này đã kịp kết thân với đám đầu bếp, đang say mê sát phạt với Hắc Đản, Mã Bằng, Hải Quân , tiền lẻ trên bàn đã dồn thành đống, Đậu Đậu và Đại Hòe, chú Hoàng đứng xem cổ vũ. Thấy Giản Phàm đi vào, Đường Đại Đầu không còn tâm tư chơi bời nữa, ném đống tiền lẻ vào giữa:” Mọi người chơi đi, tiền chia nhau.”

“ Nghỉ ngơi sớm đi, mai phải làm nhiều hơn đấy, Đại Hòe chuẩn bị thêm 500 xuất, Hải Quân, mai dậy sớm chặn hai xe đưa rằu vào thành. “ Giản Phàm an bài, không trách, ở cái nơi hoang vắng này, trừ xem TV không còn gì giải trí cả, cùng Đường Đại Đầu ra ngoài, chủ động nói: “ Anh Đường, tôi biết anh không yên tâm mấy tên kia, hôm nay cùng anh đi gặp họ, được chưa?”

“ Được.” Đường Đại Đầu nghe thế không chỉ trích nữa:

“ Thay quần áo đi, Hắc Đản, lấy cho anh Đường bộ đồ công tác. “ Giản Phàm giải thích: “ Anh xem, anh mặc bộ vest Goldlion, dùng điện thoại Nokia, cổ đeo xích chó bằng vàng, toàn thân trang phục vài vạn, còn đám anh em lưu lạc đầu đường xó chợ! Định làm mọi người lúng túng sao.”

“ Có lý, Hắc Đản, mau lên, lấy quần áo.”

Bình Luận (0)
Comment