Điện thoại là của Dương Hồng Hạnh, tuy nội dung trò chuyện vẫn buồn tẻ như vậy, nhưng mà rõ ràng là tiến bộ rồi, đổi tin nhắn thành điện thoại, Giản Phàm lả lơi vài câu là bị mắng, thế là hỏi thăm cha, hỏi thăm mẹ một hồi, thời gian bất tri bất giác trôi đi đến khi quảy đầu lại thì không thấy Đường Đại Đầu đâu nữa, nhìn khắp nơi mới thấy hắn đứng ngây ra bên hàng rào ngoài ga, không hiểu có chuyện gì, vội vàng chạy tới.
Là Sỏa Trụ, cái tên ngốc cao to thô kệch đang ngồi bê bát lớn ăn, bên cạnh là xe bán hàng lưu động, treo biển " Mỳ bò Thanh Chân", trời mới biết là thật hay giả.
“ Sỏa Trụ.” Đường Đại Đầu nhìn một lúc xúc động gọi:
Sỏa Trụ ngạc nhiên quảy đầu lại, thấy Đường Đại Đầu đứng ngày dậy cầm cả bát chạy, chủ quán phía sau rối rít đuổi theo: “ Ê, ê trả tiền, trả bát đây.”
Cuống quít quảy về trả tiền, lại cuống quít chạy tới, tới trước mặt Đường Đại Đầu, nhìn ngang ngó dọc một hồi như không nhận rằ: “ Anh anh anh ... sao thành thế này?”
Bình thường nói đã ngô ngọng không rõ, giờ kích động lên thêm cả nước bọt, phun đầy mặt Đường Đại Đầu, làm hắn vội vàng che mặt, đẩy thằng vai u thịt bắp đó rằ: “ Con mẹ nó, mày nói tắo thành thế nào, còn thở là may rồi.”
“ Đúng đúng đúng, đại cả nói có lý. “ Sỏa Trụ rối rít vâng dạ, nhìn là biết thực lòng tôn kính Đường Đại Đầu, dìu đại cả què ngồi xuống, đang định nói thì Đường Đại Đầu đẩy mặt sang một bên:
Giản Phàm cười rất bất lương nhìn đôi huynh đệ hoạn nạn, Đường Đại Đầu mặc áo vải lao động, quần rách, ai mà nhận ra được vị lão đại từng thét ra lửa ở chốn giang hồ. Sỏa Trụ thì quần nỉ, áo bông, áo như trộm được vậy, cộc hơn một cỡ, Đường Đại Đầu thương hại đưa tấy sờ: “ Sao mùa này còn mặc áo dày thế?”
Sỏa Trụ nhe răng:” Đêm lạnh lắm.”
“ Đêm? Đêm còn làm gì nữa?”
“ ra ga tàu đứng, không có vợ, nửa đêm ra đi làm.”
Đường Đại Đầu bùi ngùi, năm xưa hứa kiếm vợ cho hắn mà chưa thực hiện được, xoa đầu như xoa đầu đứa bé:” Có mệt không?”
“ Không mệt.”
Sỏa Trụ ăn một bát mỳ bò mặt đầy hạnh phúc đáp, còn xen lẫn niền vui gặp lại đại ca, cảnh huynh đệ ấm lòng người ấy có kẻ phá hoại, là Giản Phàm, ghé tới hỏi: “ Sỏa Trụ, chỉ khuân vác mà không làm gì khác à?”
Mắt Đường Đại Đầu nheo lại, Sỏa Trụ cười hì hì, làm ra vẻ thần bí: “ Đêm tới trông coi lỏng lẻo, có khi vác ra được vài thứ, được bữa ăn ngon.”
“ A, mày đi ăn trộm? “ Đường Đại Đầu vung tấy đánh:
“ Ai cũng trộm, em không trộm thì là thẳng ngốc à?” Sỏa Trụ ôm đầu cãi:
Đường Đại Đầu chỉ biết thở dài mà thôi:” Sỏa Trụ, chuyện này ngàn vạn lần đừng nói với ai hết Thấy đồ giá trị đừng tham, bị bắt vào trong đấy.”
“ Không sao đâu, người đội mũ lớn bảo vác, người một nhà ... Không ai bắt.”
Giản Phàm không nhịn được cười nữa, Đường Đại Đầu biết có hỏi thằng ngốc này nữa cũng không rõ, tóm lấy Giản Phàm tra hỏi, không có gì, là nhân viên đường sắt nội ứng ngoại hợp thôi, vận chuyển đường sắt lượng hàng lớn, mất đi một hai bao chẳng ai tra, mấy năm trước từng truy quét một lần, bớt trắng trợn hơn nhiều.
Đường Đại Đầu dở khóc dở cười: “ Sỏa Trụ, tiến bộ rồi.”
Sỏa Trụ được khen lập tức vui vẻ, đại khái thấy đại cả ăn mặc chả hơn gì mình, ghé tai thì thầm: “ Đại ca, giờ đám anh em có mười mấy người, hay anh lại chỉ huy mọi người làm?”
Đường Đại Đầu vỗ cái chân què: “ Sỏa Trụ, chân anh thế này còn làm được sao?”
“ Đúng, mà không sao, nếu anh không có chỗ nào đi thì tới ở cùng em .. “ Sỏa Trụ ân cần nói, có vẻ không ngại nuôi Đường Đại Đầu:
Đường Đại Đầu cảm động không nói lên lời, Giản Phàm lại phá: “ Sỏa Trụ, xâ Loa Tử đâu?”
Xa Loa Tử là tên để kiểu tóc Thát Đát, hay đi cùng Mơ Hồ, Sỏa Trụ nghe thấy một cái là chửi om xòm: “ Hai cái thằng buồi, hai thằng chó, mồ mả nhả chúng nó sập hết rồi ...”
Đám anh em có mâu thuẫn, chỉ vì hoàn cảnh mà phải dính lấy nhau thôi, có điều chưa bao giờ nghiến răng nghiến lợi chửi thế này, mong thằng này giải thích không ăn thuả. Đường Đại Đầu lại quảy sang Giản Phàm, rõ ràng Giản Phàm đã điều tra rồi, thì ra xâ Loa Tử và Mơ Hồ cũng kiếm ăn ở bên đường tàu, chuyên đi rình rập gà hoang tiếp khách, tìm được chỗ mua bán dâm thì mách cho đồn công an lấy tiền thưởng, nghe nói sống không tệ.
Sỏa Trụ tuy không biết câu đạo bất đồng bất tương mưu, nhưng không theo hai tên đó, cho rằng phá hỏng chuyện tốt của người khác là loại súc sinh. Còn kể hai thằng súc sinh bị một đám tiểu thư bao vây đánh một trận, dùng giày cao gót đạp đũng quần, đạp cho gậy của hai thằng đó giờ không dựng được lên nữa.
“ Sỏa Trụ, đi đi, tôi và anh Đường đói rồi, gọi hai bát mỳ bò ...” Giản Phàm không nghe tiếp được nữa, sai Sỏa Trụ đi lấy mỳ:
Đợi Sỏa Trụ hớn hở chạy đi rồi, Đường Đại Đầu mới u ám hỏi: “ Giản Phàm, cậu sớm biết hết rồi hả, hôm nay dẫn tôi tới đây có ý gì?”
Giản Phàm lạ gì mấy trò của đám lưu manh, tìm hiểu cái là rõ, huống hồ Sỏa Trụ không dấu diếm: “ Anh Đường, nhân vật nhỏ thế nào cũng có đạo sinh tồn của mình, anh xem Sỏa Trụ vui vẻ như thế, Mơ Hồ và xâ Loa Tử cũng sống có tư vị lắm, không kém thời theo anh đâu. Tôn Nhị Dũng thì ra khỏi trại biết khôn rồi, tới công ty bảo an, làm tiểu đội trưởng ... Bọn họ có lựa chọn cuộc sống của mình, anh thấy có cần thay đổi không? Hoặc có thể nói, anh thay đổi được họ không?”
Đường Đại Đầu không biết nói sao, chỉ là lòng có chút thất vọng, rõ ràng đám anh em này không phải loại khóc lóc cầu xin hắn cứu giúp, có lẽ tìm đám anh em cũ cũng vì có chút hoài niệm cuộc sống đại cả trước kia.
“ Anh Đường, trại giam, trại cải tạo, trại giáo dương vô số, anh bảo rốt cuộc được mấy người thực sự thay đổi làm lại con người?”
Đường Đại Đầu mơ hồ hiểu ý Giản Phàm, nói đơn giản chút, chó không đổi tính ăn phân.
“ Anh Đường, anh không cứu được ai đâu, huống hồ họ đâu cần anh cứu, ân tình năm xưa là hành vi tự phát, ví như nếu người bị thương là Tôn Nhị Dũng hay Sỏa Trụ, những người khác không do dự tiễn một đoạn, là lẽ thường tình của con người. Hay như Đường Thụ Thanh, Lý Uy, Tằng Nam, bọn họ cho rằng anh cầm tiền thì phải làm việc, thiếu chút nữa đẩy anh vào tuyệt lộ, anh không hận, vậy cần gì nhớ mãi người vô tình giúp anh ... Nói thẳng ra nhé, anh Đường, tuy tôi cứu anh, nhưng tôi thấy loại người như anh đáng chết lắm.”
Đường Đại Đầu ngả người ra sau, cười không rõ ý vị: “ Kẻ ác sống lâu mà, tôi có cách nào đây ... Hiểu ý cậu rồi, nhưng tôi phải làm sao giờ?”
“ Chẳng làm gì cả, chẳng ai nợ anh, anh tự chuốc lấy cả thôi, anh chẳng nợ ai, dù có, lần thập tử nhất sinh đó trả hết rồi ... Ý tôi đơn giản, kệ họ sống cuộc đời mình thích, như Sỏa Trụ làm trộm vặt, bị bắt được cũng một trận đòn thôi, huống hồ trộm thiên hạ nhiều như rươi, chắc gì đã bị bắt, anh lò bò trắng răng làm gì?”
“ Đúng thế thật, tôi không ngờ họ sống thoải mái thế, cứ nghĩ Thịnh Đường đổ bể rồi, cả đám tắn đàn xẻ nghé, sống bừa nay không biết bữa mai. “ Đường Đại Đầu cười lắc đầu:
“ Thuận tự nhiên đi, họ vốn không sao, anh tụ tập họ lại mới có chuyện ấy, như thế này là tốt nhất, làm bạn bè bình thường, cao hứng lên thì rủ nhau làm chén rượu, ai gặp khó giúp được thì vươn tấy giúp, thế chẳng phải tốt sao? Đâu cần cứ tụ tập vào với nhau, tiệc vui nào chẳng có lúc tàn.”
Có một điểm mình cực thích ở Hắc Oa, mỗi nhân vật dù nhỏ tới mấy đầu là cá thể riêng, có cuộc đời riêng, giá trị của họ không phải tồn tại làm nền cho NVC , dùng xong một lần là vứt.