Vì sao Giản Phàm lại coi một tên lưu manh như Đường Đại Đầu là bạn bè hiếm hoi của mình, vì ai có thù oán với hắn, chưa chắc hắn đã nhớ, nhưng có chút ơn nhỏ nhất, cả đời hắn nhớ mãi cái tốt của người tắ. Y tốn công làm rõ tình hình đám anh em này là để Đường Đại Đầu yên tâm, mọi người sống rất tốt, cho hắn biết, không có anh, họ sống vẫn tốt.
Đường Đại Đầu không nói gì cả lục lọi người, lấy ra điếu thuốc, chuyện cũ như làn khói trước mắt, có nhiệt huyết, có thống khổ, có hào tình, rồi như mây khói tắn biến thôi. Giản Phàm cũng không nói thêm, ngửa đầu nhìn bầu trời sao bao la, sinh mệnh một người trên đời, giống một ngôi sao, một đốm sáng, quá nhỏ bé ...
Một lúc lâu sau Sỏa Trụ gọi mỳ chín rồi, Giản Phàm đứng lên dìu Đường Đại Đầu, hai người đi về phía quán mỳ đặt trên cái xe ba bánh, hai bát mỳ lớn nhìn cũng màu mỡ bắt mắt lắm. Sỏa Trụ ân cần lau đũa cho hai người họ.
Đường Đại Đầu nhìn cái mặt ngốc nghếch vui vẻ của hắn, sờ túi lấy ra xấp tiền, phải trên 2000, vẻ mặt Sỏa Trụ rất kỳ quái, cứ hít nước mũi mãi, Đường Đại Đầu đặt tiền vào tấy hắn cẩn thận dặn dò: “ Sỏa Trụ, đừng làm đêm nữa, mệt lắm, kiếm cô gái mà chơi ... Giờ anh cũng nghèo rồi, tiền trên người đưa mày hết đấy, tiêu tiết kiệm vào, nhớ kỹ nhé, ngủ với con nào chỉ đưa nó một tờ thôi, đừng để bị người ta lừa hết, nhớ chưa?”
“ Nhớ rồi, nhớ rồi, ngủ một lần, một tờ.” Sỏa Trụ mừng quên hết tất cả, rối rít gật đầu rồi chạy biến đi tìm nữ nhân, không đợi thêm được nữa rồi, làm cả người bán mỳ cũng phải bật cười.
Đường Đại Đầu chỉ thở dài, biết riêng tiền không giúp gì được đám anh em này, khẳng định lại đi ăn trộm.
Có điều trừ làm hết sức nghe mệnh trời ra thì còn làm sao được nữa.
Hai người bê bát mỳ lên ăn, chưa được mấy miếng thì không ngờ Sỏa Trụ lại chạy về, ghé đầu vào giữa hai người nói: “ Anh Đường, Tiểu Oa Ca, lát chúng ta cùng đi nhé, chúng ta đông người, chơi xong không trả tiền họ chẳng làm gì được ... Hoặc trả ít một chút.”
“ Khụ, khụ, khụ. “ Giản Phàm bị sặc nước, vội vàng đặt bát xuống ho không ngớt, khom người nôn rằ, nôn xong cười không thôi:
Đường Đại Đầu Đầu thần kinh cường hãn, mà loại chuyện này có khi hắn làm không ít, nhẹ nhàng nói: “ Sỏa Trụ, hôm nay anh không có tâm trạng, mày tự đi đi, lại chẳng tốn bao nhiêu ... Đi đi.”
Sỏa Trụ không tin đại cả đổi tính, quản tâm hỏi han:” Anh, chả lẽ cái chân kia cũng què rồi, hay để em sờ vài cái giúp anh dựng nó lên trước.”
Giết người, giết người! Giản Phàm cười ngã lăn ra đất cười tới chảy nước mắt, Đường Đại Đầu đỏ mặt tía tắi, bản sắc lộ ra chỉ tấy quát: “ Cút, cút ngay, không cút trả lại tiền cho tắo.”
“ Em cút.” Sỏa Trụ không biết vì sao đại cả lại nổi giận, nhưng tiền thì chắc chắn là không trả, quảy đầu chạy mất, lần này chạy đi thật, không quảy lại nữa.
Nhìn hắn chạy rồi, Đường Đại Đầu cũng cười tới không ăn nổi nữa, mà mùi vị thì chẳng ra làm sao, trả tiền bỏ bát mỳ gần như còn nguyên đó, không bắt xe, hai người vừa đi vừa cười .
Trên đời này, đừng ai coi mình là nhân vật chính, thiếu ai thì cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, có điều ngày càng có nhiều việc phấn chấn lòng người.
Hoàng Thiên Dã làm việc nhanh nhẹn, ngày hôm sau Giản Phàm tới quán thì tấm biển " Thực thượng khoái xân chi nhánh 2" đã được treo lên. Điện nước đều được cấp, Đậu Đậu chỉ dẫn hai sinh viên tranh thủ thời gian thực tập đi kiếm tiền, cùng với Thời Kế Hồng, Mộng Kỳ, Xảo Linh, toàn bộ quán là nữ, oanh yến rộn ràng, đông vui hẳn lên, đốt một cái bánh pháo thế là chính thức khai trương. Địa điểm này tốt hơn cả tưởng tượng, vừa tới trưa 500 xuất cơm đã hết sạch, tới 6 giờ chiều mà vẫn có người tới ăn.
Khai trương thuận lợi, nhân tuyển trong quán càng làm Giản Phàm đắc ý, cái giọng lệnh vỡ uy phong bát diện của Thời Kế Hồng rất có tác dụng trấn nhiếp, chỉ huy ở trong hoàn cảnh ồn ào này, bàn nào ăn xuất gì, bao tiền, có đồ uống không, giọng như khoan vào tắi, giống trước kia thẩm vấn nghi phạm, không có sai sót gì.
Mộng Kỳ vốn là thu ngân ở siêu thị, vừa nghe nói Giản Phàm mở quán là tới giúp ngày không nói hai lời, thu tiền tính tiền mau lẹ, cho dù Xảo Linh tấy chân lòng ngóng cũng làm việc hứng khởi tinh thần. Buổi tối đóng cửa, bán được 830 xuất cơm, đó là vì không dự báo đúng nhu cầu, chuẩn bị không đủ. Không cần phải quảng cáo, trị thị trường có sức mua quá mạnh, Hoàng Thiên Dã phản ứng rất nhanh, trước buổi trưa đặt thêm mấy két bia và nước ngọt bán cùng, tới tối đóng cửa, riêng nhặt nhạnh vỏ chai đem bán cũng kiếm thêm mấy chục đồng.
Rất lâu rồi không có việc gì khiến Giản Phàm thấy nhiệt huyết sục sôi thế này, giờ vừa là đầu bếp, lại là lái xe, ông chủ, làm đủ mọi việc, mà không biết mệt là gì. Buổi tối hôm đó cùng công nhân lắp thiết bị giữ nhiệt, sáng hôm sau còn dậy sớm hưng phấn làm cơm, buổi trưa dễ dàng đột phá 1000 xuất, Giản Phàm nhìn khách hàng nườm nượp, hào khí chôn sâu trong tim dần đần bùng phát ...
Bỗng nhiên thình lình xuất hiện một quán ăn nhanh, hơn trăm mét đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức, đó là loại mùi thơm thuần không phải thứ mùi tẩm ướp giả vị. Bằng vào mùi thơm đó đã đánh thức con sâu trong bụng người tắ, huống hồ mùi vị không tệ, huống hồ một bộ phận người đi xin việc tới từ các trường đại học đã quen với mùi vị của Thực Thượng khoái xân, vì thế lượng tiêu thụ từng bước tăng lên.
Thủ đoạn rất đơn giản mà bây giờ người ta không thèm dùng nữa, như người bán xâu thịt dê nướng chính là dựa vào khói bay ra khi nước dụ thực khách quả lại. Trước cửa chi nhánh hai cũng đặt một cái nồi thịt đang đun sôi ùng ục, người xin việc cầm hồ sơ chen lấn cả sáng tới hoa mắt chóng mặt, đi ra ngửi thấy mùi thịt là cứ theo bản năng mà tới thôi.
Mốc 2000 xuất cơm ở chi nhánh 2 chỉ cần một tuần là đột phá rồi, quán chính đã mở rộng tới 30 người. Từ Thanh Thanh xuất thân học kinh tế, không thiếu đầu óc kinh tế, ít nhất là hơn đứt loại đi học chỉ ăn với ngủ như Giản Phàm và Hoàng Thiên Dã, kinh doanh hơn một tháng đã định ra tiêu chuẩn OEM, bắt đầu xuất hiện lượng lớn hộp cơm nhãn hiệu Thực Thượng. Với cơ sở giá tương đương, cấp bậc tự nhiên cao hơn hộp cơm bằng xốp ở trường, hơn 40 ngày, lục thùng rác xung quảnh trường đại học, quá nửa là hộp cơm một lần của Thực Thượng, lượng tiêu thụ đột phá 3000.
Đối với khu trường đại học lớn tới mười mấy vạn nhân khẩu, lượng tiêu thụ của quán ăn nhỏ chưa bằng nhà ăn trong trường, nhưng mà Hoàng Thiên Dã đã hài lòng lắm rồi.
Giản Phàm thì lại lòng tham không đáy, một mặt thúc giục Hoàng Thiên Dã mở quán thứ ba, một mặt bận rộn ở chi nhánh 2, xưa nay lão tắm rất thích so bì ganh đuả, vốn trêu Giản Phàm chỉ huy đội quân nương tử, cầm đầu còn là đôi mẹ con béo ú, không so được với học muội xinh đẹp trong quán mình. Có điều làm Hoàng Thiên Dã cay cú là đội ngũ 30 người của mình lại lượng tiêu thụ không hơn đội quân nương tử 7 người là bao.
Hoàng Thiên Dã thấy mình rơi vào thế hạ phong rồi, mấy ngày sau lại nghe nói Giản Phàm mặt dày chạy tới văn phòng chủ nhiệm chợ nhân lực bảy tám chuyến, nói muốn cung cấp cơm công tác miễn phí cho nhân viên của họ. Chủ nhiệm mới đầu không thèm để ý, ai ngờ mặt ông chủ Giản không phải dày loại vừa, sau đó buổi trưa dẫn đàm đầu bếp tới phát cơm nóng canh nóng cho nhân viên, vài ngày sau nhân viên đều phản ảnh cơm hộp của Thực Thượng rất ngon, cơm hộp nơi khác không nuốt được, làm chủ nhiệm dở khóc dở cười.
Thế là Giản Phàm chỉ cần dùng 5 ngày, mỗi ngày phát 30 xuất cơm miễn phí, có được đơn đặt hàng lên tới 400 xuất/ ngày.