Bán cơm có hai tháng sau mà lại nâng cấp rồi, đã có 3 quán, bố trí thêm một xe hàng nhỏ, gọi thêm 3 đầu bếp nữa ở Ô Long, chuyện lớn nhỏ trong bếp do Đại Hòe trông coi. Trừ việc ở cửa hiệu, Giản Phàm cắm đầu vào gian làm thịt ngâm, làm món này tốn công không ít, sản lượng lại thấp, có điều trong mắt đám đầu bếp đều biết đó mới là tinh túy của cơm hộp, chỉ cần cho thêm vài miếng thịt là đủ khiến người ta nhớ tới xuất cơm này. Huống hồ cơm của Thực Thượng đúng là rất chú trọng cân bằng dinh dưỡng, phiền toái một chút, nhưng so với thứ cùng giá ngoài đường, chênh lệch rất lớn.
Đây là một loại thủ đoạn, ví như mấy miếng thịt vẽ rồng thêm mắt này càng ít càng tốt, dư vị càng lâu, ấn tượng hơn rằu thịt ê hề, hơn nữa làm cầu kỳ một chút, tinh tế một chút, người ta thấy đáng giá, không quảy lại ăn cũng khó.
Cho nên bán cơm, chú trọng nhất chính là lượng khách quảy trở lại, biến thành khách quen, ở mặt này Giản Phàm được quản niệm ở Ô Long hun đúc từ nhỏ rồi.
Vậy là đã tới tháng 4, kinh doanh ngày càng hưng thịnh, nhưng công việc lại ngày càng nhàn nhã và thuần thục. Giản Phàm vẫn duy trì thói quen vất vả ở Quế Viên, mỗi ngày 5 giờ sáng dạy mua rằu, vườn rằu và lò mổ gần đó cũng đã chấp nhận cái xưởng chế biến này, vui vẻ đưa hàng tới khỏi cần vào thành phố, tiết kiệm cả xăng dầu và công sức.
6 giờ sáng mở bếp, 9 giờ là cơm canh đã xong xuôi, một bộ phận thì chia vào hộp cơm, một bộ phận cho vào thùng inox chia cho ba điểm tiêu thụ, chia ra bếp và quán tách bạch, nên làm việc không mệt. Nhưng Giản Phàm chạy cả hai đầu thì mệt rồi, còn kéo Hắc đàn giúp, quán ở Đại Doanh Bàn mỗi ngày đổ rác hai lần, vì tiết kiệm tiền ông chủ Giản tự làm.
3 giờ chiều ngày hôm đó đổ rác về quán, lúc này khác xưa, một mặt tường nơi phát cơm là năm cô gái mặc đồng phục đỏ rực bắt mắt, ngày dì Thời mặc trang phục này cũng trông trẻ trung tinh thần hơn.
Trang phục công tác do Thời Kế Hồng chọn, áo đỏ tấy áo xânh, ở Đại Nguyên có câu xanh phối đỏ trông như cứt chó, nên y phục còn chưa hoàn thành đã bị Hoàng Thiên Dã với Từ Thanh Thanh trêu chọc, nhưng Giản Phàm không tán đồng, thời buổi này chủ ý càng não tàn càng được chú ý, càng chú ý càng nổi tiếng, sợ cái gì?
Đúng là chẳng sợ, dì Thời đi đầu mặc trước, Xảo Linh mặc theo, hai mẹ con thẩm mỹ quản tương đương, cơ mà nhiều người mặc nhìn vào vừa mắt phết.
Trước quán lác đác có khách bỏ đi, vì diện tích nhỏ quá, không đủ chỗ ngồi, Giản Phàm đi vào, Mộng Kỳ nhoẻn miệng cười. So với Trương Kiệt nói cười đùa cợt suốt ngày, vợ hắn ít nói hơn hẳn, trông gầy gò nhỏ nhắn có chút đáng thương, hoàn toàn đối lập với mẹ con họ Thời, một thu tiền, một dọn bàn, trong quán chỉ có tiếng hai mẹ con họ.
Còn không à, vừa đi vào thì Xảo Linh đã ục ịch chạy tới: “ Anh Giản Phàm, lại đây em thương lượng chuyện này.”
Sau đó kéo y ra sau quán, rụt rè nói: “ Kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, cho em nghỉ vài ngày được không?”
“ Không được. “ Giản Phàm từ chối ngay, thẳng thừng nói: “ Đó là ngày lễ lao động, khẩu hiệu lao động là gì? Lao động là vinh quảng, hôm đó em phải làm chuyện vinh quảng nhất.”
“ Anh tư bản quá đấy, 40 ngày em chỉ nghỉ 1 ngày, đã thế chưa tới tối còn bị mẹ em gọi về quán, anh không thể bóc lột hết giá trị thặng dư không cho em nghỉ chứ? “ Xảo Linh chưa bao giờ đi làm, nên đối với loại công việc làm suốt ngày đêm này, cho nên rất có ý kiến:
Giản Phàm máu lạnh nói: “ 9 giờ sáng mới mở cửa, chiều 6 giờ đã về nhà, mệt thế nào được, em đừng chơi game là chẳng sao hết.”
“ Trái luật lao động, ngày nghỉ cuối tuần là do luật pháp quy định.”
“ Sao lúc nhận tiền làm thêm giờ không thấy em ý kiến nhỉ?”
“ Em ...” Xảo Linh đuối lý giở giọng cùn: “ Không biết, dù sao anh không cho em nghỉ, em cứ nghỉ.”
Giản Phàm dọa dẫm: “ Em không đi làm, anh bảo mẹ em khai trừ.”
“ Anh dám à?”
“ Anh thì không, nhưng mẹ em thì có ...”
Giản Phàm đối phó với những cô gái chưa từng trải nhiều trò lắm, Xảo Linh bị nói tắc tị, tức giận đấm Giản Phàm mấy cái trút giận, hai người đang tranh luận thì cái giọng có sức xuyên thấu của Thời Kế Hồng truyền vào: “ Xảo Xảo, đừng quấy rầy anh Giản Phàm, ra dọn bàn đi.”
Xảo Linh rất sợ mẹ, đáp một câu trừng mắt uy hiếp, xưng hồ từ anh Giản Phàm biến thành Giản Phàm chết tiệt.
Thời Kế Hồng lại gọi Giản Phàm, Giản Phàm đi rằ, lúc này thấy quyết định trước kia anh minh cỡ nào. Người trong thể chế lâu đều có tính cẩn thận, Thời Kế Hồng càng cẩn thận, sổ sách mỗi ngày rõ ràng chi tiết, hơn nữa còn quán lý đám tiểu cô nương đâu ra đó, làm việc không dám lười biếng. Dám nấu cháo điện thoại với bạn trai nhất định bị dì Thời giảng từ chính sách tới công tác khó khăn, nói cho không khóc không được, ngày cả con gái mình cũng không bỏ quả.
Có điều Giản Phàm biết dì Thời mồm dao phay lòng đậu hũ, giống đại đa số cảnh sát, sinh hoạt không dư dả, nếu nói lúc đầu tới là vì ngại quen biết mà giúp, nhưng tháng đầu hai mẹ con thu nhập trên 7000 đã khiến dì Thời coi đây là việc của mình rồi.
Thời Kế Hồng cầm cuốn sổ nhỏ nói: “ Phòng công thương bắt đặt Thời báo công thương và Báo tin tức thị trường, không đặt không được, dì khấu trừ 327 đồng.”
“ Vâng, cháu biết.”
“ Còn nữa, tổ dân phố tới hai lần rồi, mùng 15 muốn tổ chức bình bầu phố văn minh, hộ kinh doanh trong khu vực tài trợ ít nhất 300, nhiều nhất không giới hạn, ai tài trợ 3000, tổ dân phố sẽ tặng cho cờ đỏ thi đuả.”
“ Cho 300 đuổi nhanh.”
“ Ừ được, hiệp hội lao động và sở công thương tới muốn thu nạp chúng ta nhập hội, phí mỗi năm 600.”
“ Không giả nhập.”
“ Thế cũng được, còn sở thuế vụ muốn bình bầu hộ nộp thuế tiên tiến, phí tham giả bình bầu 1200.”
“ Không tham gia.”
Đến đây Thời Kế Hồng ngần ngừ: “ Cái này chúng ta mà không tham gia, người ta sẽ nói cấp hạn ngạch thuế ít quá, khi đó không chỉ tốn 1200 đâu, còn nữa nhà chúng ta làm cơm ngon, người thuế vụ thường tới ăn, dì không dám thu tiền.”
Giản Phàm hít một hơi như đau răng, chẳng trách người bán cơm hộp ở cái phố này toàn đẩy lưu động đi bán, dính dáng vào đống phí dụng lặt vặt này, hàng tháng cộng vào không phải con số nhỏ, bất đắc dĩ nói: “ Vậy dì xem mà làm, cùng lắm thì nộp vậy.”
Vẫn chưa hết, Thời Kế Hồng lại lật sổ: “ Còn nữa, hội người tàn tật phát động quyên góp, còn có kiến nghị thư hiến máu tình nguyện, dì có thể hiến, mà không bỏ quán được.”
“ Hiến máu thì hiến, tiền thì không quyên.” Giản Phàm vốn tính kinh doanh cơm hộp là để giảm thiểu phiền toái tránh bị nhóm ngó rồi đấy, vậy mà vẫn không thoát:
“ Biết ngày là phẩm đức cháu không cao thượng được, dì cũng không quyên.” Thời Kế Hồng nói ra thì nghe thấy con gái phì cười, trừng mắt đuổi đi:
“ Là cháu nghi ngờ nhân phẩm kẻ nhận quyên góp, quyên tiền cho họ, không bằng tự mua đồ tặng nhà phúc lợi.”
“ Còn hội người mù chữ, hội vận động vệ sinh ái quốc đặt ở văn phòng chính phủ khu ...”
“ Chúng ta chẳng liên quản gì tới chỉnh phủ. “ Giản Phàm cắt lời:
Thời Kế Hồng phì cười, biết tính phản động của Giản Phàm: “ Phòng chống dịch bệnh, diệt ruồi muỗi kiến bọ, tiền thuốc 170 đồng.”
Giản Phàm mỉa mai: “ A, bọn bán thuốc chuột cũng tới chính phủ làm việc rồi à?”
“ Ha ha ha, cái thằng phần tử phản động.”