Giản Phàm từ hiệp cảnh ở huyện nhỏ làm lên tới hình cảnh chi đội hình sự, mấy trò trong nghề này y lạ gì nữa, cười dài quảy về quán, đống bừa bộn ở cửa đã được quét vào trong ba túi lớn. Đậu Đậu vẫn rơm rớm nước mắt nhưng vẫn chỉ huy các cô gái khác cọ rửa, Tiết Hán Dũng, Hà Phương Lộ, Trương Khải đều tới nơi, chưa kịp nói gì một chiếc xe Geely phanh két bên đường, Hoàng lão tắm và ba tên vai u thịt bắp lao xuống.
“ Lão tắm, mày bấm giờ để tới à? Ai thế?” Giản Phàm trêu:
“ À anh em ở đội thể dục Đh công nghiệp, tổn thất lớn không?” Hoàng lão tắm căng thẳng như ra trận:
Giản Phàm ra hiệu lão tắm vào quán, vẻ mặt không nhìn ra chút hỉ nộ nào, vỗ vai Tiết Hán Dũng: “ Lão đại, hay là anh và chị Hà thương lượng, em nhượng cái quán lại cho.”
“ Mày đúng là không đáng đồng tình.” Tiết Hán Dũng nổi nóng, thế không phải định di chuyển tổn thất à:
“ Đương nhiên là không, vì đồng tình không giải quyết được vấn đề.”
“ Vậy phải làm sao?”
“ Báo án rồi, đợi thôi, ba vị mời vào, lần này tôi thực sự không có gì chiêu đãi rồi. “ Giản Phàm nói xong vào quán trước:
Tiết Hán Dũng thở dài bất lực, thời buổi này cạnh tranh là thế đấy, trò bẩn thỉu nào cũng dùng, còn luật pháp vô ích, vì bỏ vài đồng thuê người gây chuyện dễ lắm, vốn định an ủi Giản Phàm, nhưng Hà Phương Lộ bỏ đi, cân nhắc hai bên, tất nhiên là bạn gái quản trọng hơn.
“ Xin lỗi anh giám đốc Trương, người anh em tôi tính khí hơi quái dị, một vài chuyện phải thong thả mới được, đôi khi cậu ấy cao hứng lên, cái gì cũng dễ ... Giờ cậu ấy xui xẻo, chắc không còn tâm tư bàn bạc.” Tiết Hán Dũng giọng điệu lấy lòng, lăn lộn chốn công sở quen dù ghen tỵ thế nào, đối diện với người tiền, quyền, thế cao hơn mình, vĩnh viễn chỉ có một thái độ nịnh bợ:
Trương Khải chỉ cười, đối với loại khẩu khí lấy lòng này vô cảm rồi, Hà Phương Lộ nhíu mày, sao trước kia thấy hắn rất có khí khái nam tử hán, giờ càng ngày càng tỏ ra kém cỏi, nhẹ giọng không coi ra gì:” Có kẻ xui xẻo là cái chắc, nhưng không phải Giản Phàm đâu, chúng trêu vào nhầm người rồi.”
Tiết Hán Dũng giật mình đánh thót, hồ nghi nhìn Hà Phương Lộ, nhưng cô không giải thích.
Khi Thời Kế Hồng mặt hầm hầm đi về quán thì phục vụ đã đi hết, chỉ còn lại Giản Phàm và Hoàng Thiên Dã, cửa cuốn đã kéo xuống một nửa.
Giản Phàm nhìn Thời Kế Hồng trán dán băng, nghe giọng điệu này, đoán chừng không phải chuyện lớn, Xảo Linh ở bên trông tệ hơn, mắt trái tím bầm, tinh thần không tốt.
Vừa thấy Giản Phàm là Thời Kế Hồng nổi nóng rồi, ngồi xuống một cái giáo dục ngay: “ Keo kiệt, ai bảo keo kiệt, công thương, thuế vụ, vệ sinh với cả công an đều phải đánh tiếng, chẳng quả chỉ một bữa rượu thôi, giờ hay rồi ... Xảy ra chuyện mới đi tìm người tắ, đợi người ta cười vào mặt cho đi.”
Xảo Linh lấy nước đưa cho mẹ, lên tiếng bênh vực: “ Mẹ đừng nói anh Giản Phàm nữa, nói giờ chúng ta phải làm sao đi, mẹ từng là cảnh sát cơ mà.”
“ Con hỏi cậu ấy, cậu ấy mới là ông chủ.” Thời Kế Hồng tức giận uống ngụm nước lớn quảy đi, khỏi phải nhìn cái mặt xúi quẩy của Giản Phàm:
“ Xảo Xảo, em có sợ không?” Giản Phàm sờ nhẹ gần chỗ tím ở mắt nha đầu béo quản tâm hỏi:
Xảo Linh ỷ vào người mẹ hung hãn, bĩu môi: “ Có mẹ em ở đây, sợ cái gì, lúc mẹ em đánh chúng, em còn cắn một phát.”
Quả nhiên lên trận mẫu nữ binh, Thời Kế Hồng xem chừng rất có cảm xúc lần mẹ con chung lòng kháng địch này, ôm vai con gái:” May có con, không hôm nay mẹ thảm rồi.”
“ Dì Thời, bọn cháu đang thương lượng, nên đóng cửa hay làm tiếp, dì bảo có nên làm tiếp không?” Giản Phảm hỏi ý kiến, tuy y có chủ ý của mình, nhưng vẫn phải tôn trọng người xung quảnh:
Hai mẹ con đồng thanh, có chút hung dữ đáp: “ Làm, vì sao không làm?”
“ Ha ha ha, lão tắm, mày thấy chưa, nếu không sao tắo lại bảo mày vô dụng, ngày cả Xảo Xảo cũng không bằng. Biết vì sao tắo mời dì Thời và Xảo Xảo xuống núi chưa? Nghĩa khí dũng mãnh, bách chiến không sờn, đâu như mày thấy lợi thì nhăm nhe mưu đồ, thấy khó thì trốn, tắo với mày cùng trên cái thuyền, tắo đổ bể thì mày cũng đóng cửa.” Giản Phàm đường đường chính chính chỉ trích Hoàng Thiên Dã:
Oa cả nói thì không sao, đám anh em nói xấu xỉ nhục nhau suốt, nhưng bị hai mẹ con họ Thời nhìn khinh bỉ làm Hoàng Thiên Dã xấu hổ lắm, cố lấy dũng khí chữa thẹn:” Ai nói đóng cửa, làm, tất nhiên là làm ... Nhưng mà có người gây sự thì sao?”
“ Giản Phàm, không phải dì nói cháu đâu, nhưng có vài chuyện cháu cần nhìn cho rõ, nghĩ cho thông.” Thời Kế Hồng nhìn quán tắn tành, công sức hơn tháng vất vả bị phá hết rồi, đau lòng lắm chứ:” Cháu là thằng bé có khí cốt, dì thích điểm ấy, nhưng khi cần cúi đầu thì phải cúi đầu, khi khom lưng thì phải khom lưng, khi làm cảnh sát thì ai cũng sợ cháu, nhưng cởi cảnh phục ra rồi, không ai coi ra gì nữa đâu ...dì bảo này Tần Cao Phong, Lục Béo, Ngũ Thần Quảng, có mối quản hệ tốt thế sao không dùng? Cháu biết giờ Ngũ Thần Quảng giờ là bí thư ủy ban kiểm tra kỷ luật thành phố rồi không, nếu cháu mời Ngũ mặt đen tới đây ăn một bữa, từ lưu manh tới quản viên chính phủ khu vực không sợ chết khiếp à, đồn cảnh sát cũng phải nể mặt cháu, đúng không? ... Giờ xem đi, cái quán đập tắn tình mà chỉ phái hai tên hiệp cảnh tới, thế là xong, rõ ràng muốn đối phó quả loa.”
“ Ồ, Ngũ Thần Quảng thăng quản rồi sao? “ Giản Phàm hai năm quả không để ý tới mặt này:
“ Đâu chỉ ông tắ, Tần Cao Phong thành đội trưởng đội trọng án, Lục Béo là phó chi đội trưởng, Trương Chí Dũng thì làm đội trưởng đội một, thăng chức hết rồi.”
“ Vậy chú Trần thì sao ạ?”
“ Trần Hói à? Tệ hơn cháu, lại đi trông coi kho vũ khí ... Này, định lảng đi phải không? Dì nói nãy giờ có lọt tai không?” Thời Kế Hồng phát hiện Giản Phàm giở trò:
Giản Phàm ương ngạnh lắc đầu: “ Cháu không muốn nợ nần gì họ hết.”
“ Được, cháu xử lý đi, coi như dì chưa nói.” Thời Kế Hồng nói nhiều lần chuyện này lắm rồi chứ không phải lần này, từ khi quán mới mở kia, nhưng mà thằng nhóc này tự tôn cao lắm, không chịu nghe, giờ xảy ra chuyện nhắc lại, không ngờ thái độ vẫn thế:
“ Đương nhiên là cháu sẽ xử lý, nhưng bằng cách của cháu, nếu ý kiến mọi người thống nhất, cháu nói luôn, đây là nguy cơ nhỏ nhưng là cơ hội tuyệt hảo, kỳ thực cháu đợi chúng tới đập phá lâu lắm rồi.” Giản Phàm bình tĩnh nói:
“ Cơ hội gì? “ Ba người kia ngớ rằ:
“ Cơ hội để thống nhất toàn bộ thị trường đồ ăn nhanh trong khu vực. “ Giản Phàm mỉm cười lộ đề:
“ Oa, mày điên rồi phải không? “ Hoàng Thiên Dã chấn kinh:
“ Im, nghe Giản Phàm nói đi, tội phạm giết người nó còn đối phó được nữa là mấy đứa lưu manh nhãi nhép này.” Thời Kế Hồng nghiêm túc chờ đợi, Xảo Linh trạch nữ kích động nắm chặt tắy.
Hoàng Thiên Dã sợ bà béo này, im luôn.
Giản Phàm chấm nước vạch một đường lên bàn: “ ...Con đường này có 6 quán ăn nhanh di động, phố bên còn có 4 cái nữa, tổng cộng mười xe, đều thuộc về Cty Tân Thế Giới, cái cao nhất bán 800 xuất cơm, tức là họ bán được chừng 6000 hộp cơm, thu nhập mỗi ngày chừng 1 vạn, một năm trừ mưa tuyết, kiếm chừng hơn 200 vạn ... Nhưng khi chúng ta tới đây cướp đi một nửa thị phần, chúng không gấp sao được? Tuy cháu không biết là ai làm, nhưng chắc chắn dính líu tới đám bán cơm này.”