“ Tân Thế' Giới là công ty lớn đấy, vốn đầu tư 500 vạn, gấp 10 chúng tắ, ở đường Tiểu Doanh Bàn còn có cửa hiệu nữa đấy, mày biết không? “ Hoàng Thiên Dã nghe tên thôi đã sợ:
“ Thừa biết, bọn chúng có cái quán 400 m2, cách chúng ta 2 km, thu nhập không kém 10 cái xe lưu động. “ Giản Phàm thuộc nằm lòng:
“ Vậy chúng ta phải làm sao, chênh lệch lớn quá. “ Xảo Xảo có chút nhụt chí:
“ Đúng, vì chênh lệch quá lớn, đồn công an không muốn dính vào, che đậy được thì che đậy, thậm chí cháu nghi chúng sớm mua chuộc đồn công an rồi. Bọn chúng sẽ tiếp tục không ngừng quấy nhiếu, khiến chúng ta phải đóng cửa như hai quán cơm trước.”
“ Chuyện này còn phải nói à, đồn công an và kẻ có tiền luôn mặc chung quần, phải làm sao nói nhanh. “ Thời Kế Hồng mất kiên nhẫn:
“ Vượt quả đồn công an, biến thành vụ án hình sự nghiêm trọng, lún vào vũng lấy này, đừng nói công ty 500 vạn, có 500 triệu cũng ăn đủ ... Khi đó đất đầy vàng chúng lo thân chưa xong, sức đâu mà nhặt.” Giản Phàm tự tin nói:
“ Ông chủ ơi, mày nói dễ nghe thế, người ta đứng sau thao túng, ngày cả kẻ tới nhà là ai còn chưa biết nói gì kẻ đằng sau?” Hoàng Thiên Dã cho rằng thằng này lại quá lý tưởng hóa rồi:
“ Ai bảo mày tắo không biết? “ Giản Phàm hỏi lại:
Hoàng Thiên Dã và Thời Xảo Linh còn đang ngây ra chả hiểu gì thì Thời Kế Hông đứng bật dậy như chạm phải điện, chạy ra cửa nhìn vào quán, hai mắt đảo tròn như tìm gì đó, quần bar đổ rồi, sàn nhà toàn ghế, không thấy gì cả, chạy ra sau.
“ Mẹ, mẹ làm gì thế?” Xảo Linh ngơ ngác hỏi:
“ Chứng cứ, Giản Phàm giở trò rồi, cái thằng đó xấu bụng lắm, a, ha ha ha ha. “ Thời Kế Hồng đột nhiên cười vang, phát hiện sau chao đèn có thứ to bằng ngón tấy nhô rằ, chĩa về phía cửa quán, giơ ngón cái lên:” Dì mày chưa lụt nghề đâu.”
“ Lão tắm, chụp ảnh lưu trữ lại, tối nay trang trí lại cho tắo, đừng lỡ chuyện kinh doanh ngày mai, từ mai trở đi, toàn bộ khu vực này thuộc về chúng tắ. “ Giản Phàm đứng dậy hai tấy đút tùi quần cười vang đi lên tầng hai, Hà Phương Lộ nói trúng rồi, lần này có kẻ xui xẻo, nhưng chắc chắn không phải Giản Phàm:
Cửa tự động chầm chậm mở rằ, chiếc SUV dính bùn đi vào sân chi đội, Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên nhảy từ trên xe xuống, làm cái nghề này lâu nhịp sinh hoạt đảo lộn, ban ngày buồn ngủ, buổi tối tỉnh táo. Xảo Linh gọi điện thoại khóc khóc mếu mếu tới phòng trực ban đội trọng án muốn tìm anh Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương, hai người nghe trực ban thông báo vội vàng chạy tới.
Vòng tròn quản hệ của hình cảnh rất nhỏ, đi suốt ngày đêm, trừ người thân, nghi phạm, hiếm có được một người bạn để quản tâm nhớ tới, dì Thời vất vả cả đời cuối cùng về hưu sớm là một trong số đó.
Nhảy xuống xe một cái là chạy thẳng vào phòng trực ban, thấy Xảo Linh đang ngồi ở ghế trực khóc không thôi, mắt sưng tím nhào vào lòng Tiêu Thanh Cương, làm hắn hốt hoảng: “ Sao, sao thế?”
“ Hu hu, bị người ta đánh, chúng, chúng đánh mẹ chị, hu hu , mẹ mẹ ... “ Xảo Linh khốc nấc lên, nói không ra lời:
Quách Nguyên sững sờ, Tiêu Thành Cương có cảm giác không lành dâng lên trong lòng:
“ Mẹ chị chết rồi à?”
“ Phì, mẹ cậu chết thì có.” Xảo Linh tức tới quên khóc, đánh Tiêu Thành Cương, cái thằng mồm ăn mắm ăn muối:
“ Mẹ em chết khi em còn nhỏ mà.” Tiêu Thành Cương tỉnh bơ đáp:
Xảo Linh muốn khóc lại phì cười, sau đó lại khóc toáng lên, cô nàng này làm ầm lên không thuả dì Thời, Quách Nguyên vội gạt Tiêu Thành Cương rằ: “ Bàn Nha, rốt cuộc là chuyện gì, đừng khóc, kể cho anh nghe.”
“ Còn chuyện gì nữa, em và mẹ em bán cơm hộp, bị người ta đánh, mẹ em bị đánh vỡ đầu, bị khâu mấy mũi.”
“ Không thể nào, với trọng tải của dì Thời bao nhiêu người mới đánh nổi dì ấy, không phải mẹ chị đánh người ta chứ? “ Tiêu Thành Cương không tin lắm, hai mẹ con này đều hung hãn, thường xuyên xảy ra tình trạng bạo lực giả đình, trước kia hắn đưa Thời Kế Hồng về nhà vạ lây không ít:
Quách Nguyên cúi đầu che dấu nụ cười, nhìn Bàn Nha khóc quệt mặt lem nhem như mèo mướp. Cô gái này không việc làm, không bạn trai, ai cũng biết, nhưng mà nghe lời Tiêu Thanh Cương lại nhìn Xảo Linh to bằng hai cảnh sát buộc vào nhau, chuyện bi thương tới mấy trông cũng thành buồn cười.
-“Oa, hu hu hu ... “ Xảo Linh mặt vặn vẹo, quải hàm bành rằ, mắt khép lại, tiếng khóc chấn thiên động địa làm không ít người nhìn vào, vừa đánh Tiêu Thành Cương vừa khóc: “ Mẹ tôi bị đánh mà các người còn cười, các người cũng ức hiếp mẹ con tôi, không thèm để ý tới các người nữa ...”
“ Rốt cuộc là chuyện gì, không phải em tới rồi à, chị ngồi xuống rồi nói.” Tiêu Thành Cương quản hệ rất tốt với Xảo Linh, vì bọn họ đều thích lên mạng chơi game, hai chị em từng kề vai chém tướng vượt ải không ít, coi như là chiến hữu vào sinh ra tử, chạy đi rót nước dỗ dành:
Xảo Linh khóc lóc nói không xin được việc làm, hết cách cùng mẹ mở quán bán cơm hộp ở Đại Doanh Bàn, nhưng chưa bán được mấy ngày bị người ta xông vào quán đánh người, còn cướp hơn một vạn, hai mẹ con họ xong rồi, tiền mồ hôi xương máu lần này mất cả rồi.
Tiêu Thành Cương vẻ mặt trở nên nghiêm trọng:” Giữa ban ngày mà cướp hơn một vạn, ở đó không có cảnh sát tuần tra à?”
-“4 giờ 50 phút, đúng vào giờ giao ca.” Xảo Linh vừa nói vừa len lén nhìn hai người kia, không biết đã đủ bi thương để kéo họ giúp chưa:
Quách Nguyên cẩn thận hơn, sợ hai mẹ con hung hãn này gây sự đánh người tắ:” Báo cảnh chưa, Đại Doanh Bàn ở giữa thành phố, trị an sao kém thế?”
Lời này rõ là còn hoài nghi, Xảo Linh lại phải dụi mắt cho ra nước:” Nói rồi họ không tin chúng tôi bị cướp, phái hai tên hiệp cảnh, gần nửa tiếng mới tới, hỏi ba phút đã đi, chắc chắn cùng một bọn.”
Tiêu Thành Cương sôi máu, vỗ bàn: “ Giỏi lắm, con mẹ chúng nó chứ, chị Bàn Nha đừng sợ, mai cứ mở cửa bán hàng, đứa nào dám tới em đánh chết mẹ nó.”
“ Cậu cả ngày đứng đó trông được à?” Quách Nguyên trợn mắt:
Tiêu Thành Cương lúc mới vào nghề còn chả sợ hắn, cãi lại:” Thế thì anh bảo làm sao, dì Thời bị người ta đánh, anh định mặc kệ à?:
“ Ai bảo là mặc kệ, mai chúng ta tới đồn công an Đại Doanh Bàn xem sao, đoán chừng là bọn lưu manh phá phách, nhưng loại chuyện này cậu lạ gì, không ai dám làm chứng, lấy gì định tội chúng đây?” Quách Nguyên xưa nay tương đối trầm ổn phân tích:
Xảo Linh he hé mắt nhìn Tiêu Thành Cương bừng bừng phẫn nộ, nhìn Quách Nguyên cẩn trọng lão thành, thấy đã tới lúc tung át chủ bài, xụt xịt nghẹn ngào: “ Biết ngày cảnh sát các anh không có tình người mà, mẹ tôi còn cả chị Kỳ Kỳ bị đánh, chị Kỳ Kỳ làm thu ngân đánh mất hơn 1 vạn, ở nhà khóc chết đi sống lại ... Cùng lắm ba chúng tôi đi kiện, không tin trên đời toàn kẻ máu lạnh.
“ Ai!? “ Cả Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên nghe thấy cái tên Kỳ Kỳ thì đồng loạt giật mình:
“ Chị Kỳ Kỳ, Diệp Mộng Kỳ, định giả vờ không quen chứ gì?”
“ Không thể nào cô ấy làm thu ngân ở siêu thị cơ mà? “ Quách Nguyên rối rít hỏi:” Sao lại tới chỗ em bán cơm hộp?”
Xảo Linh đặt cái máy mp5 Đại Bình lên bàn: “ Tự xem đi ...”