Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 787 - Chương 049: Dương Oai Đại Doanh Bàn.(1)

Hắc Oa Chương 049: Dương oai Đại Doanh Bàn.(1)

Đó là hình ảnh từ camera giám sát, rất ngắn nhưng rõ ràng, gần trong gang tấc, mười hai mười ba người xông vào, lật bàn đá người, quát tháo làm khách hàng kinh hoàng bỏ chạy ra ngoài. Dì Thời xông ra cầm muôi chửi, bị người ta đánh vào trán ngả ra sau như núi đổ, thu ngân Diệp Mộng Kỳ và Bàn Nha xông tới giằng co, Bàn Nha cắn cánh tấy một tên, bị người ta vùng ra được, tát cho một cái, thu ngân bị đẩy ngã nhào cùng quầy...

Đám người tranh cướp tiền văng tung tóe, Quách Nguyên lửa giận ngùn ngụt quảy sang nhìn Thành Cương hai mắt đỏ ngầu, trực ban nghiến răng: “ Đúng là Mộng Kỳ nhà Trương Kiệt.”

“ Con mẹ nhà chúng nó ... “ Tiêu Thành Cương bóp chặt tắy, mắt long sòng sọc như thú dữ, vợ đồng đội đã mất vất vả bán cơm quả ngày, giờ còn bị lưu manh ức hiếp, gân xanh chẳng chit đấm bàn rầm mộ cái, nằm tấy Xảo Linh: “ Đi ... Bắt được chúng thế nào em cũng đánh chết bọn chó má này.”

“ Khoan đã! “ Quách Nguyên đưa tấy ngăn cản:

Tiêu Thành Cương đã giận mất lý trí, quệt nước mắt giẹn hơi nghẹn chỉ mặt Quách Nguyên: “ Anh Quách, chuyện này mà anh vờ như không thấy, tôi từ cái mặt của anh ... Chị ấy tới giờ chưa tái giá, mẹ góa con côi kiếm được đồng tiền dễ dàng lắm sao, chúng ta đều nghèo không giúp gì được đã đành, còn nhìn chị ấy bị ức hiếp thì không bằng súc sinh.”

“ Con mẹ nó, mày nói gì, ai bảo không quản, nhưng một mình mày bắt được à? “ Quách Nguyên cũng điên rồi, đẩy Tiêu Thành Cương rằ: “ Gọi hết tất cả mọi người đi, ở nhà cũng gọi, không cho thằng chó nào thoát hết.”

“ Tôi cũng đi.”

Trực ban ban vứt luôn phòng đó, hùng hổ đi theo Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên.

Xe cảnh sát lao khỏi sân chi đội, điện thoại không ngừng gọi đi khắp nơi, đồng nghiệp phân tán khắp nơi trong thành phố, đang ăn cơm đập đứng dậy, đang về nhà quảy ngoắt xe lại, đang ở bên bạn gái cũng bỏ đấy, không nói một lời tới thẳng tới tập kết: Đại đội ba.

Mỗi đội hình cảnh là một quần thể đặc thù, vì sống trong môi trường làm việc căng thẳng và nguy hiểm, tình đồng chí chiến hữu cực nặng, có khí ở trong đội ở cùng đồng đội nhiều hơn ở nhà. Trương Kiệt hi sinh khi làm nhiệm vụ, khi những đồng nghiệp của hắn còn sống, nếu như giả quyến bị đãi ngộ bất công, là tát vào mặt bọn họ.

Vì thế sợi dây dẫn cháy bị đốt rồi, đốt từ khi mười mấy chiếc xe của đội trọng án tới đại đội ba.

" Bọn em đang ở trên đường tới đại đội ba".

Giản Phàm lặng lẽ xem di động, tin nhắn do Xảo Lưng gửi, đút vào túi.

Bên cạnh là Thời Kế Hồng, đối diện là Cao Phượng Kỳ đội trưởng đại đội ba, từng gặp nhau vài lần, làm hình cảnh đại đa số già sớm, đội trưởng cao nhíu mày suy nghĩ là trán hằn vài nếp nhăn, khi nhìn thẳng dù là bạn bè cũng thấy mùi thù địch.

Ví dụ lúc này nhìn Giản Phàm, nghe xong Thời Kế Hồng tự thuật, lái xe cùng một đoạn camera gián sát, đội trưởng Cao châm trước hồi lâu mới nói: “ Được, có thể lập án, nhưng mà chị Thời, Giản Phàm, chúng ta là người nhà, không nói lời khách khí, không phải sự kiện ác tính đột phát, đều phải cung cấp kinh phí phá án, 2 vạn, thế nào?”

Đó là thông lệ bất thành văn, chuẩn bị lập án đã là nể mặt lắm rồi, nhưng Giản Phàm lắc đầu, từ chối thẳng thừng luôn: “ Không có đồng nào đâu.”

“ .” Bị người ta nói thẳng vào mặt như thế, đội trưởng Cao cảm thấy rất mất mặt lắm, chỉ là Giản Phàm mời thời danh tiếng rất lớn ở cơ sở, từng bị thương khi làm nhiệm vụ, hình cảnh đều vài phần tôn trọng y, nghĩ một lúc nhượng bộ: “ Ít hơn một chút, dù sao bây giờ làm việc gì cũng cần tiền mà, đợi chúng tôi tìm được hung thủ, trả lại một phần tiền, tổn thất không lớn.”

“ Không có. “ Giản Phàm lắc đầu:

Đội trưởng Cao đau đầu, tên này quả nhiên ương bướng như lời đồn: “ Giản Phàm, cậu đừng không nể mặt như thế, cậu từng là hình cảnh, biết giờ phá án khó thế nào, chuyện của cậu không lớn không nhỏ, so với cướp của cưỡng bức xảy ra hàng ngày, đúng là không có gì to tát, là đám lưu manh trốn trong ngóc ngách, chúng tôi phải điều động rất nhiều nhân lực mới bắt được người đây.”

“ Giản Phàm .. “ Thời Kế Hồng sợ tính cứng đầu của Giản Phàm phát tác, khẽ giật tấy áo, khoản tiền này có thể chấp nhận rồi cương nữa mất tình nghĩa:

“ Chuyên này kỳ thực anh trả tôi 2 vạn, anh vẫn có thể làm. “ Giản Phàm kệ vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, nghiêm túc nói: “ Chúng ta là người nhà, tôi cũng không khách khí, đồn công an bắt bọn lưu manh còn khó, với hình cảnh là trò trẻ con, bắt một tên là ra cả bọn. Hơn nữa tôi không tin anh không nhìn rằ, chuyện này là cạnh tranh phá hoại nhau, chắc chắn có kẻ bỏ tiền làm việc này, anh lôi kẻ đằng sau rằ, trong tấy anh có miếng thịt lớn.”

Đội trưởng Cao xuả tắy: “ Nào có dễ như cậu nói, loại chuyện này cuối cùng chẳng đi tới đâu, bắt được người cũng chưa chắc đã hỏi được rằ. Bỏ hai vạn kinh phí mua lấy bình an sau này là tốt rồi.”

Giản Phàm cười nhạt:” Đừng nói tôi không nói với anh, đội trọng án không bỏ quả chuyện này đâu, anh có tin bọn lưu manh này vào tấy đội trọng án 10 phút là khai hết không?”

“ Đội trọng án!? “ Đội trưởng Cao không thể không cẩn thận, nếu đội trọng án xen vào thì e không cấp kinh phí cũng có thể làm, nhưng mà không tin Giản Phàm từ chức mấy năm còn sức ảnh hưởng:

“ Tôi và dì Thời đều từ đội trọng án rằ, chút tình nghĩa vẫn còn, có họ không tìm ra được kẻ phía sau à, lúc đó còn lo không có 2 vạn kinh phí sao.”

“ Thôi được. “ Cao đội trưởng rốt cuộc vẫn nể mặt đồng đội cũ: “ Lập án, chúng tôi toàn lực ứng phó, ai ở đội trọng án sẽ tới giúp tôi đây.”

Vừa nói tới đó thì có điện thoại, đội trưởng Cao vừa nghe một cái mặt biến sắc nhìn Giản Phàm không dám tin, tên này nghỉ làm cảnh sát hơn hai năm rồi, ai ngờ có sức ảnh hưởng lớn như vậy.

Giản Phàm biết tới lúc rồi, đứng dậy đẩy di động về phía trước:” Đội trưởng Cao, đây là công cụ lưu trữ chứng cứ, để thuận tiện cho anh phá án ... Chúng tôi đợi tin tốt lành.”

Nói xong cùng Thời Kế Hồng đi luôn, đội trưởng Cao lúc này mới để ý đây là cái di động mới tinh, cầm lên xem, không ngờ phía dưới có hóa đơn, giá 3888, đây là món quà không nhỏ.

Sau đó không phải nói nữa rồi, hành động, tức tốc hành động.

Đại Doanh Bàn thuộc địa phận của đại đội ba, bọn họ có quyền trực tiếp can thiệp vào vụ án không cần quả đồn công an, hơn nữa đích thân đội trưởng tới hiện trưởng, hiệu suất đẩy lên mức tối cao, chỉ chưa tới một tiếng đã tra ra được tên cầm đầu là Triệu Cường, biệt hiệu Bạo Nha, mười ba tên xông vào quá phá phách có 3 tên tiền án, chuyện hết sức đơn giản, tất cả chỉ muốn làm hay không.

Đại quân đội trọng án mang theo phẫn nộ kéo tới, đám hình cảnh như hổ báo túa khắp khu Đại Doanh Bàn túm được lưu manh là đấm đá dã man tra hỏi tại chỗ, làm cả đám lưu manh trong khu chẳng biết chuyện gì, hoảng hồn trốn chạy. Trương Chí Dũng trước tiên đi hỏi thăm tình hình Diệp Mộng Kỳ, biết hai mẹ con cô ở tạm nhà Thời Kế Hồng liền yên tâm, hắn nay là đội trưởng đại đội một, yên tâm xong cũng kéo sáu bảy xe cảnh sát tới đại đội ba, cư dân sống gần đó xôn xâo, không rõ xảy ra đại án kinh thiên gì rồi.

Bình Luận (0)
Comment