Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 792 - Chương 054: Gặp Nhau Rơi Lệ. (1)

Hắc Oa Chương 054: Gặp nhau rơi lệ. (1)

“ Ừ cháu nói phải. “ Thời Kế Hồng dễ bùi tắi, nghe mình vẫn đứng về phía chính nghĩa thì yên tâm rồi, chỉnh lại cổ áo cho Giản Phàm: “ Dì cũng biết thế chứ, nhưng mà làm cảnh sát cả đời rồi, đến tuổi già không muốn thành kẻ ác, dì vẫn thấy cháu suy nghĩ thiếu chu toàn, sớm đánh tiếng với đồn công an, đội hình cảnh, mời bữa cơm thì đã không có chuyện ngày hôm quả.”

“ Nhưng thế thì làm sao chúng còn dám tới, chúng không tới thì làm sao chúng ta có cơ hội để thống nhất thị trường này?” Giản Phàm cười toét miệng, lúc mới đầu tới đây đã nhận ra có kẻ đàn áp tiểu hộ để lũng đoạn rồi, ngày đầu tiên trang trí đã che dấu mọi người lắp thiết bị giám sát. Cái quán này toàn là nữ cũng là kế dụ địch của y, vì ai nhìn vào cũng thấy không có nguy hiểm gì, chỉ là đắc ý quá mức rồi thấy Thời Kế Hồng biến sắc mới nhận ra lỡ mồm, chuyện này không nên nói ra mới đúng:

Mỗi năm vào lúc giao thời xuân hạ là mùa chợ nhân lực sôi động nhất, con đường dài 3km này cũng nhờ đó mà thịnh vượng theo, các loại trung tâm môi giới việc làm cả thật lẫn giả mọc lên khắp nơi, làm nơi này càng náo nhiệt hơn họp chợ, như cỏ xuân lá thu, thay lớp này có lớp khác.

Trong làn sóng người đó còn ẩn chứa làn sóng ngầm muốn phun trào.

Mà nngười dẫn đầu làn sóng đó vì ăn nói không giữ mồm mà sắp gặp họa tới nơi

Thời Kế Hồng nghe Giản Phàm nói mới vỡ lẽ chẳng trách thằng nhóc này bình chân như vại, té ra là chuẩn bị hết rồi, tức giận vươn tấy rằ, Giản Phàm không kịp đề phòng bị nhéo tai lôi đi: “ ... Chà chà chà, giỏi quá rồi, sớm muốn chỉnh người ta rồi chứ gì? Thằng nhóc xấu xâ này, biết ngày làm cảnh sát không học được cái gì hay ho.”

“ Á, á ... Đừng nhéo tai cháu, nói cứ như dì không phải cảnh sát ấy.” Giản Phàm không dám kháng cự, ai bảo người ta vất vả công cao nhưng cái mồm thì cứ cãi:

Thời Kế Hồng nghiêm mặt :” Là cảnh sát thì sao nào, dì chưa từng hại ai, chuyện này tới đây là dừng, đừng hành hạ người ta nữa.”

“ Không được, hai con phố trái phải còn 4 nhà nữa cơ mà. “ Giản Phàm vẫn chưa chịu:

“ Chúng ta thong thả kinh doanh không được à, cứ nhất định phải cướp của người tắ, làm dì theo cháu cũng thành lưu manh rồi.”

“ Cháu lương thiện bao năm toàn thiệt thòi, thi thoảng lưu manh một chút có gì không được, không tranh thủ cơ hội này, lần sau dì muốn làm lưu manh cũng chẳng được.”

“ Còn cãi à?”

Thời Kế Hồng thấy quyền uy bị thách thức, đem thủ đoạn đối phó với Bàn Nhan dùng với Giản Phàm, tấy nhéo tắi, tấy bợp gáy, không ngờ vào quán rồi mà không hay, vừa nhìn một cái, vội vàng buông ra ngay, còn trong quán người đứng ngồi lố nhố. Trương Chí Dũng, Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, Vương Minh, Cao Ái Quân đám anh em lâu chưa gặp cùng Diệp Mộng Kỳ, Xảo Linh, Đậu Đậu nhìn Giản Phàm ngượng ngùng xoa tắi, xem ra cả đám đứng đó lâu rồi cố tình không nói gì, lúc này mới cười rộ lên, đứng dậy đi tới chào hỏi.

Tiêu Thành Cương đi tới ôm chầm lấy Oa ca, vỗ lưng bốp bốp, giọng hồ hởi kích động: “ Oa ca, lần này anh không trốn được đâu, em tra ra hang ổ của anh ở Phân Thủy Lĩnh rồi, thế nào? Tối bày một bàn chứ?”

“ À, không vấn đề.”

“ Thật nhớ cậụ ... làm cơm. “ Quách Nguyên cũng đi tới ôm lấy người bạn cũ:

“ Biết ngày anh chẳng nhớ gì tôi.”

“ Tôi dẫn đại đội một tới, cậu mà chiêu đãi không chu đáo thì liệu hồn.” Lại tới Trương Chí Dũng đi tới uy hiếp một câu ôm Giản Phàm:

“ Gọi cả chú Trần và bác Giang nhé. “ Giản Phàm không quên an bài:

“ Ừ.” Trương Chí Dũng gật đầu, đều cùng là người đại đội một, tình càm rất sâu:

Khách khứa đi vào cứ ngoái đầu nhìn bọn họ, đây không phải chỗ ôn chuyện cũ, nhìn nhau một cái là đủ rồi, mỗi người hoặc ôm hoặc vỗ vai Giản Phàm một cái rồi lên xe đỗ ở bên đường, dần dần biến mất khỏi tầm mắt ...

“ Xót chưa, chừng đó cái mồm rộng tới, bằng với quán bị cướp một lần nữa. “ Thời Kế Hồng cố ý trêu ghẹo:

“ Ha ha ha, làm ăn tốt thế này, sợ gì ạ.” Giản Phàm chẳng ngán, cướp được cái thị trường này, mỗi ngày bán thêm vài nghìn xuất cơm, sợ gì tiêu hao vài chục xuất, quảy đầu lại nhìn nữ nhân trong quán cổ động: “ Các cô nương ...”

Thấy Thời Kế Hồng trừng mắt, vội bổ xung: “ Còn cả các dì, mục tiêu hôm nay là 7000 xuất cơm, con đường này về sau chỉ có một loại hộp cơm thôi, là gì?”

“ Thực Thượng!” Bàn Nha đi đầu hô to:

“ Của nhà ai?”

“ Của chúng tắ. “ Tức thì đám đông kích động, một đám cô gái lớn nhỏ và dì già vỗ tấy rào rào, chưa bao giờ thấy ông chủ chỉ vùi đầu làm việc lại oai như thế, chỉ là ăn mặc không tương xứng, rất buồn cười:

Buồn cưới thì buồn cười, nhưng làm việc đáng tin, Tân Thế Giới đúng là không tới đưa cơm, sáu xe lưu động bán cơm đói quá ăn quàng, Hoàng Thiên Dã khẩn cấp điều xe cơm tới, vì thế toàn bộ Đại Doanh Bàn chỉ có một loại cơm hộp để chọn: Thực Thượng.

Làm việc trong văn phòng xưa nay luôn là xuân mệt thu mỏi hạ gật gù, đặc biệt là nửa tiếng trước khi vào giờ làm, ở trung tâm tin tức tội phạm nhiều nữ nhân, đại đa số là đều hồ đồ tới đơn vị, ngồi vào chỗ, kéo thấp mũ xuống, giống như đang tập trung tinh thần nhìn màn hình vi tính, thì thực hai mắt không mở. Nếu có ngoại lệ là lúc lãnh đạo tới, có đại án hoặc ... Chơi game.

Hôm nay hình như có rồi.

“ ... Dậy dậy mau các chị em, tin tức mới nhất, tôi quả xảy ra vụ án trọng đại.”

Một cô cảnh sát đi vào, ném túi xách lên bàn vi tính, rót nước vào cái cốc in nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh, chưa uống đã không nhịn được:

“ Bơn bớt đi. “ Cô gái khác mắt lim dim lẩm bẩm: “ Chỗ chúng ta làm gì có vụ án trọng đại, một trộm hai cướp ba mại dâm, giết người phóng hỏa thường thấy lắm, tôi về nhà nhìn chồng cũng thấy giống nghi phạm bỏ trốn trên mạng, thành bệnh mất rồi.”

Tiếng cười vang khắp phòng, tỉnh táo hơn vài phần, Lương Vũ Vân nhìn quả máy tính: “ Chị Lưu, vợ coi chồng là nghi phạm truy nã, thêm cảm giác mới mẻ kích thích, có lợi cuộc sống tình dục đấy.”

Lại là tràng cười nữa, Lương Vũ Vân bị nữ cảnh sát kia chửi mắng vài câu, còn cô gái vừa vào định tiết lộ chuyện lớn thấy đám chị em chẳng ai quản tâm tới vụ án trọng đại, đành trực tiếp nói: “ Này, mọi người đừng cắt ngang, vụ án này mọi người chắc chắn có hứng thú, có nhớ hai năm trước một vị cảnh sát lặng lẽ biến mất không?”

“ Ai thế? “ Đồng thanh hỏi, một đám nữ cảnh sát mơ hồ:

“ Giản Phàm không nhớ à ... Chính là anh hùng dẫn tinh anh cảnh sát sáu ngày bảy đêm truy đuổi nghi phạm, tìm ra vị cảnh sát mất tích 14 năm ... Mọi người không tham dự, khi đó đúng là kinh tâm động phách làm tôi tim đập thình thịch, cả đời khó quên. “ Cô gái kia nói giọng kịch tính:

“ Anh ấy từ chức rồi cơ mà?”

“ A, vuả kỳ án, tôi nhớ ra rồi, rất là đẹp trai.”

“ Vụ án gì, anh ấy lại phạm án rồi sao? “ Lương Vũ Vân giật mình, vội vàng truy hỏi, sao vừa về đã gây chuyện:

Dù sao công việc ở đây rất buồn chán, hiếm khi có tin làm mọi người hào hứng thế này, cả phòng nhao nhao :” Đúng thế, anh ấy làm sao?”

Bình Luận (0)
Comment