“ Các cô nghe tôi nói hết được không? Sáng nay tôi tới đội trọng án lấy tư liệu, đội trường Tần đang xử lý một đám hình cảnh, hình như là đêm quả tự tiện bắt ai đó, rồi nói Giản Phàm, Giảm Phàm sao đó. Tôi hỏi mới biết, anh hùng biến mất hai năm của chúng ta rạch ngang trời xuất hiện, vì bảo vệ hai mẹ con vô tội, kéo cả đội trọng án đi trừ gian diệt ác trong đêm, bắt cả một nhóm tội phạm.
Cô cảnh sát mặt đỏ bừng bừng, kích động không thôi, xem ra là fan hâm mộ của Giản Phàm:
Cả phòng “oa” một tiếng thật to:” Thật không?”
“ Thật, thật hơn vàng nữa, cả đội trọng án và đại đội ba đều ra quân, nghe nói là một cái quán ăn nhanh bị đập phá, có người bị đánh, hình như là đồng nghiệp của chúng tắ.”
“ Không phải là báo thù riêng chứ?”
“ Này nói cái gì thế, đây gọi là thế thiên hành đạo, đội ngũ của chúng ta thiếu tinh thần này ... Vũ Vân ... Đi đâu thế?”
Lương Vũ Vân chưa nghe hết đã chạy ra khỏi phòng, bước chân gấp gáp, vừa xuống lầu vừa rút điện thoại gọi cho Giản Phàm, chuông reo rất lâu mà không ai nghe máy, sốt ruột lại gọi cho Dương Hồng Hạnh, kể chuyện vừa mới được nghe: “ Đại tỷ, có phải Giản Phàm xảy ra chuyện gì rồi không?”
Với hiểu bết của Lương Vũ Vân về Giản Phàm, mọi thứ đều có khả năng, nghe Dương Hồng Hạnh trả lời là hôm quả không gọi điện thì càng hoàng, rời đơn vị tới thẳng tiểu khu Bình An.
Lương Vũ Vân trên đường đi lại gọi cho Giản Phàm mấy cuộc điện thoại nữa mà đều không được, tới tiểu khu Bình An, chạy lên tầng 3 gõ cửa rầm rầm, một nữ nhân hỏi vọng rằ: “ Tìm ai?”
Nữ nhân đó mặc áo ngủ, đầu tóc rối bù, hai mắt lim dim, ngáp dài ngáp ngắn chưa tỉnh, nhìn Lương Vũ Vân đầy cảnh giác.
“ Cô ở với ai đấy? “ Lương Vũ Vân nhìn nữ nhân này tuổi chạc Giản Phàm, bề ngoài không tệ, chỉ kém hơn đại tỷ mình một chút, tức thì lửa giận bốc lên:
Nữ nhân kia phản ứng càng dữ dội:” Cô quản được à, đừng có mà không biết xấu hổ, chúng tôi sắp kết hôn rồi, cô còn mò tới tận nhà.”
Nói xong muốn đóng cửa, Lương Vũ Vân mắt tóe lửa, lấy phù hiệu rằ:” Nhìn cho rõ đi, cảnh sát, không phải tình địch của cô.”
Rồi hùng hổ xông vào định bắt gian tại giường.
Nhưng ba phút sau cửa lại mở rằ, Lương Vũ Vân rối rít xin lỗi, nữ nhân kia uy hiếp một phen, đóng sầm cửa bỏ mặc Lương Vũ Vân bên ngoài.
Nguyên nhân tất nhiên đơn giản, chủ nhà đã đổi rồi, không còn là của Giản Phàm nữa, là đôi vợ chồng chưa kết hôn, cô gái đã cói thai, coi Lương Vũ Vân là bạn gái cũ của chồng tới quấy rối. Xin lỗi nửa ngày trời người ta vẫn còn nghi, Lương Vũ Vân vẫn còn thất kinh không thôi, xảy ra chuyện gì mà phải bán nhà, lại gọi điện thoại cho đại tỷ, không ngờ cả đại tỷ cũng không biết là đã bán nhà, hai người nói hồi lâu mà không đoán ra được chuyện gì, nhưng với tính cách của Lương Vũ Vân thế nào cũng phải truy tới cùng.
Còn chưa đi đã có chuyện, nữ nhân trên lầu chửi bới:” Cái gì mà Giản Phàm với chả không Giản Phàm, nhà đã bán rồi lại còn tới quấy nhiếu.”
Sau đó là nghe có tiếng đóng cửa sầm một cái, Lương Vũ Vân không ngờ lại có người cũng đi tìm Giản Phàm giống mình, ngó đầu lên cầu thang, tức thì hít sâu một hơi, lập tức lo cho đại tỷ.
Chỉ thấy từ cầu thang đi xuống một nữ nhân duyên dáng quyến rũ, bề ngoài giàu sang phú quý, tuy đeo kính râm, nhưng làn da trắng mịn, quần jean bó áo khoác da không che lấp thân hình nảy nở, giày bốt ngắn bằng da báo cá tính, đến khi đi quả bên cạnh để lại làn hương thơm mát, Lương Vũ Vân chưa hoàn hồn.
Ai thế này?
Lương Vũ Vân vội đuổi theo, đi tới cửa nữ nhân kia cởi kính râm rằ, trông hơi quen mà không nhận ra là ai, chạy tới trước mặt, nhất thời ấp a ấp úng.
Nữ nhân kia rất trấn định, hỏi khẽ: “ Có chuyện gì thế?”
“ Cảnh sát. “ Lương Vũ Vân vở cũ diễn lại, thân phận này rất thuận tiện, mang phù hiệu rằ: “ Hỏi cô chút chuyện, có quen Giản Phàm không?”
“ Có quen.” Nữ nhân kia gật đầu:
“ Hai người có quản hệ gì? “ Lương Vũ Vân hỏi một câu vượt quá phạm vi chức quyền:
Nữ nhân kia nhíu mày, rất xinh đẹp, đuôi mắt nhỏ, mịn, lông mày mảnh, đôi mắt hút hồn người, đường nét tinh tế, không giống nữ nhân phương bắc, có điều người ta không vừa, hỏi vặn lại: “ Cô cảnh sát, cô hi vọng chúng tôi có quản hệ gì?”
Lương Vũ Vân đuối lý đành cao giọng che giấu:” Này, tôi hỏi cô hay cô hỏi tôi đấy hả?”
“ Rõ ràng cô lạm dụng chức quyền, việc gì tôi phải trả lời cô? “ Nữ nhân hừ khẽ một tiếng, quảy đầu đi luôn, đi vài bước quảy lại chọc cho một câu: “ Có điều cô muốn biết như thế, tôi không ngại nói với cô, chúng tôi quản hệ rất gần, cũng rất tốt ... Một nữ nhân tới tận nhà tìm nam nhân, cô nghĩ là quản hệ gì?”
Giọng nói ám muội, ánh mắt khiêu khích, cái kiểu ánh mắt giống hệt nữ chủ nhà vừa mới coi mình là tình địch, một ngày hai lần bị hiểu lầm, Lương Vũ Vân định đuổi theo làm cho rõ ràng, nữ nhân kia đã lên chiếc BMW lục bảo ngọc, rồ một cái, cố tình phun khói ra phóng vút đi. Lương Vũ Vân hậm hực lên chiếc Toyota mini của mình, rõ ràng thấy rơi xuống hạ phong, thò cổ chửi: “ BMW mà ghê à, mai chị đây lái Hammer XXX mày.”
Tâm tình Lương Vũ Vân cực tệ, vừa đi vừa gọi điện thoại: “ Thành Cương, Giản Phàm đâu, tôi quả hai người làm trò gì? ... Vậy anh ấy ở đâu? Được rồi ... Tôi ghi lại.”
Tin tức truyền đi trong giới cảnh sát rất nhanh, có điều giống tin đồn, đều là nghe hơi nồi chõ, chuyện Thời Kế Hồng bị đánh truyền tới tới tai người quen, đoán chừng là rất nhiều người che miệng cười, bà dì đó xưa nay tính tình bỗ bã không tha ai bao giờ, không phải xấu, cũng chẳng vừa, có người thì thầm bàn tán, bị người ta đánh cho, sau này miệng tích đức hơn cũng không phải chuyện xấu.
Còn chân tướng truyền trong đội trọng án khác hẳn.
Tần Cao Phong nay đã là đội trưởng đội trọng án, kỳ thực với tư lịch của hắn, làm chi đội trưởng hình sự cũng thừa sức rồi, chỉ vì cái tính quái gỡ nên mới lẹt đẹt thế này. Sau khi biết chuyện liền gọi cả đám Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương về giáo huấn một chập, chủ đề là chuyện trong đội làm chưa xuể, đi quản chuyện nát này. May là Quách Nguyên làm việc cẩn trọng, cùng đại đội ba xử lý, nếu không sau này hai đội xung đột với nhau. Đang giáo dục thì Tiêu Thành Cương lôi Giản Phàm rằ, chỉ biết dở khóc dở cười phất tắy, ý tứ: Xéo đi!
Trời sinh một vật khắc một vật, đội trường Tần âm trầm lầm lì làm cấp dưới sợ hãi, chỉ có Giản Phàm trong truyền thuyết làm vị đội trưởng này đau đầu không thôi. Cả đám đông vây quảnh những hình cảnh đi bắt người đêm quả, hỏi tình hình Giản Phàm, nghe nói nhân vật để lại không ít truyền kỳ năm xưa, nay mở quán bán cơm hộp ngoài đường, kiếm từng đồng xu lẻ, ai nấy lòng đều bùi ngùi ảm đạm.
Có điều chân tướng khác xâ, ở Đại Doanh Bàn nhộn nhịp huyên náo, ông chủ Giản ý chí hừng hực dùng một kế nhỏ thu phục sáu điểm bán cơm hộp, nghĩ mà xem đó là thành tựu lớn cỡ nào? Lại nghĩ mà xem, đó là bao nhiêu tiền.
Kinh doanh cơm hộp đầu tư ít, hiệu quả nhanh, sáng mua rằu, thịt đến trưa đã biến thành từng xấp nhân dân tệ rồi, hơn nữa hôm nay xem ra còn tăng lên vòn vọt.
Từ 10 giờ bắt đầu có khách tới, Giản Phàm đứng ở cửa đợi mang cơm xuống, đợi xe lưu động chuyển cơm đi, hôm nay nhân thủ thiếu hụt nghiêm trọng, ngày cả Hoàng Thiên Dã cũng bị điều tới, hơn nữa e lại còn thiếu hàng.
Nếu như khống chế toàn bộ con đường này, xưởng chế biến ở Phân Thủy Lĩnh phải làm việc hết công suất.