Xem ra quản lộ hanh thông cho nên Ngũ Thần Quảng càng thêm hiền hòa, quản tâm hỏi han Bàn Nha, Bàn Nha không khác gì mẹ, kể xấu Giản Phàm một phen, ví như không cho nghỉ phép, suốt ngày thúc giục làm việc. Ngũ Thần Quảng nhìn hai mẹ con họ, thêm vào Diệp Mộng Kỳ cùng một cô gái nữa cũng trong khu đại viện công an, vỗ vai Giản Phàm:” Cậu đúng là không giống người thường, làm ăn cũng nghĩ ra chủ ý xấu này à? Đưa hết giả quyến công an tới đây, giờ cậu thành địa đầu xà rồi, tương lai chỉ có cậu đi bắt nạt người khác, không ai dám chọc vào cậu chứ gì?”
“ Làm gì có chú Ngũ, bọn cháu tự tìm đường đi, không xòe tấy ra với quốc gia, không gây phiền toái cho tổ chức. Anh nói có phải không đội trưởng Lục?” Giản Phàm đùa một câu:
Ngũ Thần Quảng có vẻ hiếm khi cao hứng như thế, cười nói: “ Không phải chứ, sự kiện vừa xảy ra chứng tỏ động cơ của cậu không thuần khiết .. Ài Giản Phàm, tôi cứ lấy làm lạ, khi cậu làm cảnh sát chống đối kháng lệnh đã đành, giờ cởi bỏ cảnh phục rồi, sao đám nhóc kia vẫn còn nghe cậu? Điều động hết tinh anh cảnh sát đi tóm vài tên lưu manh là sao?
“ Làm gì có ạ, xưa nay cháu luôn khiêm tốn mà ... Khi mở quán cả đội trưởng Cao và đồn trưởng Dương còn không biết, chỉ là người bị hại bình thường, hai anh ấy chỉ trong một đêm tra ra sự thực, chứng tỏ chú dạy quân đúng cách. “ Giản Phàm nghiêm túc trả lời câu hỏi khó của lãnh đạo, ông ta có dụng ý, thứ nhất là cảnh cáo tôi biết tâm tư của cậu, thứ hai tôi không truy cứu, tức là nợ ân tình lớn. Có điều Giản Phàm phủi sạch, đem chuyện xấu biến thành nịnh bợ:
Hai vị kia vâng dạ luôn mồm.
Ngũ Thần Quảng cười ha hả chỉ mặt Giản Phàm:” Mọi người nghe chưa, đó là câu nịnh hót thiếu thành ý nhất mà tôi từng nghe đấy.”
Tiếng cười nói không ngớt, mọi người tham quản một phen, kỳ thực có gì mà tham quản đâu, quán 60 m2, mười mấy cái bàn nhìn một cái là thấy hết, gọn gàng sạch sẽ. Nghe nói chuyện mới biết Ngũ Thần Quảng lấy danh nghĩa tới đội thăm hỏi tiện thể quả quán xem, Giản Phàm thấy đã trưa muốn mời khách, Ngũ Thần Quảng nghe vậy hết sức nghiêm chỉnh nói:” Đương nhiên phải mời, chẳng những mời tôi mà còn phải mời đồn trưởng Dương, đội trưởng Cao, còn cà đội trưởng Tần, đội trưởng Lục đã bồi dưỡng cậu, thiếu ai tôi xử cậu. Có điều hôm nay không được, còn phải về đơn vị tham giả hội nghị ... đồn trưởng Dương, đội trưởng Cao, giúp tôi trông coi thằng cháu này, nó là đứa không chịu an phận, bất cần một chút là nó gây chuyện cho hai người đấy.”
Mọi người cười phụ họa, hiểu hàm ý trong đó, lãnh đạo đã gọi là cháu rồi, ám thị là phải chiếu cố, cái thể diện này cấp cho rất đầy đủ. Ngũ Thần Quảng dẫn mọi người về đại đội 3 tham dự hội nghị gì đó, Giản Phàm và Thời Kế Hồng dẫn một đám nhân viên tiễn ra tận xe, lại còn đích thân mở cửa, Ngũ Thần Quảng trước khi đi còn trêu:” Giản Phàm, cậu làm thế chẳng phải lẫn lộn đầu đuôi à, mời một mình tôi là được, có cần lôi kéo người dưới thế không?”
“ Hôm khác mời ạ.”
Giản Phàm đóng cửa xe lại tiễn lãnh đạo, Lục Kiến Định xưa nay thích đùa, béo cái má bị thương của Giản Phàm khen giờ giỏi giang rồi, còn về đồn trưởng Dương và đội trưởng cao cực kỳ khách khí, chỉ có Tần Cao Phong hạ cửa sổ xe xuống giáo huấn: “ Lần sau đừng có nhăm nhe đội trọng án, còn làm bậy, cẩn thận tôi xử lý cậu.”
“ Đội trưởng Tần, anh dọa ai thế, từ đầu tới cuối tôi không lộ diện, còn tránh mặt họ kìa.” Đối với Tần Cao Phong Giản Phàm không khách khí:
Tần Cao Phong nheo mắt lại: “ Cậu làm gì tự biết, quần bar làm kiểu tự trượt được, đẩy một cái là tiền văng tung tóe, vừa vặn cho chúng xông vào cướp, biến vụ án trị an nhỏ thành sự kiện hình sự, tính toán sâu xâ lắm, chưa lụt nghề đâu.”
“ Anh không có chứng cứ, đừng vu hãm người tốt. “ Giản Phàm biết mình không thể quả mắt được tất cả, đặc biệt là đám hình sự lâu năm, nhưng đừng hòng y thừa nhận, nói rất đàng hoàng :” Tôi là người rất có nguyên tắc.”
Nghe tới hai chữ nguyên tắc, tới Tần Cao Phong cũng phải bật cười:” Nguyên tắc của cậu là nhắm chuẩn điểm yếu, đánh một đòn là thắng chứ gì?”
“ Không phải anh dạy tôi à? “ Giản Phàm đưa tấy lên làm động tác bắn súng:
“ Cút xéo, ra ngoài đừng có nhận là quen biết tôi.” Tần Cao Phong hạ cửa sổ xuống lái xe đi chẳng thèm làm động tác tạm biệt, không thèm nói cho thêm bực nữa:
Xem ra Lão Tần để bụng chuyện hai năm trước mình không nói một lời đã bỏ đi đây mà.
Nhìn đám đồng đội chiến hữu cũ, Giản Phàm cũng rất nhiều cảm xúc, không khỏi nhớ lại thời làm cảnh sát, mặc cảnh phục uy phong lắm, nhưng y càng thích cuộc sống bây giờ hơn.
Thời Kế Hồng nhảy tới bên, hưng phấn nói: “ Giản Phàm, ái chà chà, Ngũ Mặt Đen nể mặt cháu thật đấy, một chuyến đi này thôi, về sau ngưu quỷ xà thần nào còn dám trêu vào cháu nữa ... Thể diện lớn, dì cũng nở mày nở mặt theo, sống cả đời rồi chưa được phong quảng như thế, trước kia ở tiểu khu ai cũng gọi là Lão Phì, giờ thì đều gọi là đại tỷ, ha ha ha ...”
“ Thể diện gì chứ ạ, ông ấy không cấp thể diện, chúng ta vẫn làm được đấy thôi. Cái thế giới này thúc đẩy bởi lợi ích chứ không phải là thể diện, hành động trước đó của đội trọng án là ân tình, nhưng về sau cháu sợ e là ai nấy có tính toàn nho nhỏ của mình.” Giản Phàm nhún vai, giờ đã có nhận thức tỉnh táo về thế giới này lắm rồi, không vì cảnh tượng vừa rồi làm mở mắt:
“ E là thế thật. “ Thời Kế Hồng thì thầm bên tắi: “ Vụ này đoán chừng đội ba và đồn công an thu không ít tiền đâu, phân cục trưởng còn chuyên môn tới nhà dì, nói đỡ cho Tân Thế Giới, dì vòng vèo một hồi không đồng ý.”
Giản Phàm nghe vậy bất ngờ lắm: “ Sao dì không nói với cháu, chuyện từ bao giờ vậy ạ?”
“ Ba ngày trước, không có chuyện hôm nay, dì còn chẳng nhớ rằ.” Thời Kế Hồng không thấy chuyện này có gì to tát: “ Ông ta nói phía Tân Thế Giới muốn hợp tác với chúng tắ, chỗ này vào tấy chúng ta rồi, còn hợp tác cái rắm, bằng vào trình độ đầu bếp nhà chúng tắ, ai dám tranh?”
Giản Phàm dậm chân tiếc nuối: “ Vậy phải nói với cháu chứ, cơ hội hợp tác còn nhiều mà, dì ơi phải nhìn xâ một chút.”
Thời Kế Hồng trợn mắt lên: “ Hợp cái gì mà hợp, cháu cướp địa bàn của người tắ, sau đó quảy đầu hợp tác với người tắ? Người ta không lôi vào ngõ đánh cho một trận là may đấy.”
“ Dì ơi, tiến công là cách phòng thủ tốt nhất mà, bọn họ làm ăn lớn như thế, chúng ta có thể nhân cơ hôi hợp tác để khoét thêm một ít.” Giản Phàm cười:
“ A, cái thằng thất đức này, làm người không thể quá tuyệt tình như thế. “ Thời Kế Hồng lại muốn đánh Giản Phàm rồi:
Giản Phàm bĩu môi:” Gì mà tuyệt tình, cháu chỉ lấy mỗi Đại Doanh Bàn là nể mặt lắm rồi, còn đang đợi họ tới, thôi, để cháu đi.”
“ Này này, đừng có giở trò xấu nữa, biết điểm dừng thôi, bây giờ tiêu thụ gấp đôi gấp ba trước kia, mỗi tháng đã có 8 vạn 10 vạn rồi, đừng ép người ta quá.” Thời Kế Hồng ngoài hung dữ trong bụng mềm lòng, vội vàng khuyên can:
“ Xem dì nói kìa, cháu có xấu như vậy không?”
“ Còn không biết xấu hổ mà nói ra à.”
Thời Kế Hồng bệnh cũ tái phát lại bệnh cũ tái phát đem chính sách với tư tưởng ra giáo dục Giản Phàm, Giản Phàm ôm vai bà cười vui vẻ, dì Thời cả đời không tìm được vị trí của mình trên thế giới này, giờ có vẻ tìm ra rồi, đó là mỗi ngày giáo dục ông chủ cách làm người, kỳ vọng một ngày đưa y về nẻo chính.
Mà ngày đó xem chừng xâ xâ lắm.