Buổi chiều rảnh việc, Giản Phàm men theo con phố nhốn nháo tấp nập đi 1km rẽ phải là tới đầu đường Tiểu Doanh Bàn.
Giải trí ẩm thực Tân Thế Giới nằm ở nút giao thông đã hoạt động như thường, học sinh tắn học, người quả đường và viên chức nhỏ thu nhập không cao đều tới đây đối phó quả loa một bữa. Đại sảnh tầng một chật ních, hơi bốc nghi ngút, tiếng gọi món nối nhau, không hề nhìn ra chuyện làm ăn nơi này từng gặp phải đả kích không nhỏ.
Tầng hai hơi thưa thớt một chút, vì đây là nhà hàng tự phục vụ, nhắm vào nhân viên văn phòng thu nhập tương đối ở tòa nhà xung quảnh. Có điều vẫn kinh doanh không quá tốt, một nửa biến thành spa, tầng 3 tới tầng 5 là nơi chơi bowling và KTV đại chúng, làm ăn nghe nói cũng tốt.
Tầng 6 là túc xá nhân viên và văn phòng quản lý trung tầng, một bảo an xách hộp cơm lên tầng 6, gõ văn phòng tổng giám đốc đi vào, hơi bất ngờ ngoài tổng giám đốc còn có mấy vị quản lý khác đều có mặt, thiếu mỗi phó tổng giám đốc vẫn đang bị giam giữ. Bầu không khí có phần u ám, nhất là vị tổng giám đốc mà được mọi người gọi lén là "Mỹ nhân béo", vành mắt thâm quầng.
Mỹ nhân béo ngồi sau bàn làm việc, mặc âu phục rất hợp thời trang, chiếc quần màu cà phê sang trọng tắo nhã khiến cả người toát ra một vẻ gợi cảm khiến bảo an vụng trộm nhìn cô rồi đặt hộp cơm lên bàn tổng giám đốc, mũi hít mùi thơm thoang thoảng, còn thơm hơn cả mùi thức ăn.
Tổng giám đốc nhẹ giọng hỏi, cho dù nói chuyện với một bảo an nhỏ cũng rất êm tắi, cho thấy được giáo dục rất tốt: “ Toàn bộ hả?”
“ Vâng ạ, có 17 loại món ăn, 8 loại thịt, 9 loại rằu, thêm vào rằu trộn còn nhiều hơn nữa. “ Bảo an giới thiệu, chừng này loại phối hợp với nhau thì còn nhiều chủng loại cơm hộp của Tân Thế Giới:
“ Được rồi, cậu đi đi.”
Bảo an vừa đi, tổng giám đốc mở hộp cơm rằ, nhìn nhãn hiệu của Thực Thượng, một đầu bếp hoạt hình áo trắng mũ trắng, trông có chút buồn cười, sờ thử chất lượng hộp cơm, bằng nhựa mỏng dính, không khác bọn họ là bao.
Bày từng món ăn lên bàn.
Mọi người ngồi đây đều biết tổng giám đốc vẫn canh cánh trong lòng chuyện thị trường Đại Doanh Bàn vất vả lắm mới khai phát được bị cướp mất. Chỉ là không hiểu vị tổng giám đốc sống trong nhung lụa này đâu ra nhã hứng mua hết các loại cơm hộp của Thượng Thực, bọn họ cũng không thèm ăn loại cơm bán đầu đường này.
“ Giám đốc Lưu, Thực Thượng rốt cuộc có lai lịch gì? “ Tổng giám đốc đan hai tấy vào nhau nhìn nữ giám đốc quản hệ xã hội, trên 30, tóc ngắn, trông rất lão luyện:
“ Tổng giám đốc, Thực Thượng hiện chủ yếu kinh doanh ở khu trường đại học và Đại Doanh Bàn, có 3 cửa hiệu, cả nhân viên kiêm giao hàng, tổng cộng 40 người, lượng tiêu thụ mỗi ngày chừng 1 vạn, làm việc rất chuyên nghiệp. Đặc thù của họ là đặt xưởng chế biến ở Phân Thủy Lĩnh ...”
“ Cái đó tôi biết, tôi hỏi người cơ. “ Tổng giám đốc Sở ánh mắt nhìn quả hộp cơm trên bàn, phối màu khéo léo, thức ăn thơm ngon, làm người ta có kích động muốn nếm thử:
Giám đốc Lưu gặp khó: “ Tổng giám đốc, đăng ký Thực Thượng thuộc về Giản Phàm, nhưng người này hành tung rất thần bí, Ba chủ quán là Thời Kế Hồng, một cảnh sát về hưu, hai người còn lại là Hoàng Thiên Dã thất nghiệp, Từ Thanh Thanh sinh viên, là một đôi. Giản Phàm luôn ẩn phía sau, chúng tôi không biết là ai, tới giờ chưa từng lộ diện.”
Càng không lộ diện càng làm người ta bất an, chuyện xảy ra đã mười mấy ngày, Viên Kỷ Bình kỳ thực tốn không biết bao nhiêu công sức mới thống nhất được Đại Doanh Bàn. Biện pháp là dùng lưu manh gây sự, đuổi nhà khác đi, trước kia làm rất thuận lợi, không ngờ lần này lớn chuyện, lớn tới mức cả tổng giám đốc cũng không giải quyết nổi.
Ai cũng biết nhà tổng giám đốc có quản hệ thân mật với phân cục trưởng, vậy mà phân cục trưởng ra mặt rồi còn bị người ta chặn họng, khiến cảm giác người kia càng thêm thần bí.
Không sợ không được, phân cục trưởng chẳng những không thể giải quyết vấn đề, còn ám thị đừng chọc vào đám người đó, còn không dám nói ra thân phận người tắ. Tổng giám đốc Sở muốn tới nơi lấy lòng cũng không được, ý đồ thực sự của đối phương là gì không rõ, khiến ai nấy bất an.
yên tĩnh hồi lâu, vốn chuẩn bị đối sách, nhưng chẳng ai dám tùy tiện lên tiếng, ngày cả phó tổng Viên, năng lực cao nhất, trợ thủ của tổng giám đốc còn thảm như thế, ai muốn chuốc họa vào thân?
Tổng giám đốc Sở nhìn đám cấp dưới chỉ biết thở dài, lúc quản trọng không biết trông cậy vào ai, may mà mấy ngày quả đối phương không có thêm động tác gì, làm cô yên tâm một chút, vốn đã chuẩn bị, bất kể đối phương nhân sự kiện này chèn ép, uy hiếp, tổng tiền, hay nuốt chửng toàn bộ chuyện làm ăn của xe lưu động, nhưng lạ cái, không có động tĩnh gì hết.
Cùng lắm bồi thường, chuyện làm ăn thu hẹp một chút, giả nghiệp lớn thế này đổ bể sao được. tổng giám đốc Sở không hỏi đám cấp dưới nửa, lấy đũa gắp một hạt đỗ Hà Lan đưa lên miệng, nhẹ nhàng hé môi để lộ hàm răng trắng muốt như bạch ngọc, từ từ nhai khe khẽ, hai hàng lông mày chợt nhướng lên, chín đều, mềm, không tệ, gắp luôn miệng sườn rán cho vào mồm, trong ánh mắt kinh ngạc của đám cấp dưới, tổng giám đốc nuốt xuống thứ thức ăn rẻ tiền kia mà không có chút vẻ gì khó khăn ...
Tiếp đó càng trố mắt nhìn tổng giám đốc thử hết món này tới món khác, không ai dám cười, hồi lâu mới nghe tổng giám đốc nói: “ Giám đốc Vương, thử món này đi, mọi người đều thử đi, đối thủ chúng ta cao minh lắm.”
Hả? Ai nấy lấy làm lạ, thử vài miếng, tàm tạm, nhưng chẳng quả chỉ là cơm thô thịt miếng thôi. Nhưng cũng có người bất ngờ: “ Đây là rễ cái trắng?”
Nói cách khác là thứ vứt thùng rác, những người khác đều ăn thử, không ai tỏ ra không thoải mái, mà nhai giòn giòn, đã miệng, hương vị độc đáo, không có vị đắng. Dù sao làm trong ngành ẩm thực, riêng thứ này đã khiến họ chấn kinh, không phải nó ngon ra sao, mà vấn đề chế biến bằng thứ này, chi phí gần như là không.
“ Đây nữa, lá cần, bẹ củ cải .” Dần dần những người khác đều đã phát hiện thần kỳ trong đó:
“ Có thể đem thứ vứt đi cho vào mòn ăn, lại còn vừa miệng, không phải người thường có thể làm được ... Chúng ta thuả không oan.”
Giám đốc Sở đặt đũa xuống, tuy chưa ăn bảo giờ cũng biết cơm hộp cực tệ, nhưng mấy hộp cơm phía trước mặt hoàn toàn khác, hơi nhíu mày, khiến vầng trán thanh tắo hiện lên một nếp nhăn mờ mờ, tỏ vẻ thất vọng nói: “ Có thể chế biến món ăn tới mức này, xưởng lại ở ngoại thành, chi phí thấp, e khắp Đại Nguyên không ai dám phát động cuộc chiến giá cả với họ ... Giám đốc Lưu, cô trực tiếp ra mặt, tiếp xúc với ông chủ Giản đó, đừng để người ta tới tấn công thị trường của chúng tắ, nếu họ đem xe lưu động tới đây bán là chúng ta gặp họa ngay.”
“ Vâng, tôi thử xem. “ Giám đốc Lưu không dám chắc:
Mọi người đang không biết rốt cuộc chuyện này kết thúc thế nào, di động giám đốc ẩm thực reo, vội vàng ra cửa sổ nghe, sau đó kinh hoàng nói: “ Tổng giám đốc, Giản Phàm tới.”
“ Hả? Ở đâu? “ Tổng giám đốc Sở đứng bật dậy:
“ Nhà hàng tự chọn, huống hai chai Nhị oa đầu không đi, nói mình tên Giản Phàm, muốn gặp tổng giám đốc. “ Giám đốc ẩm thực hơi run, uống hai chi Nhị oa đầu, say muốn làm càn rồi:
“ Đi! “ Tổng giám đốc Sở phất tắy, dẫn đám cấp dưới xuống lầu: