Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 798 - Chương 060: Lời Vàng Ý Ngọc. (1)

Hắc Oa Chương 060: Lời vàng ý ngọc. (1)

May mà không có chuyện gì cả, đã hơn 2 giờ chiều rồi, nhà hàng lớn không còn mấy người nữa, phục vụ viên mặt sợ hãi chỉ một vị ngồi bên cửa sổ, nhìn một cái ai nấy hít một hơi khí lạnh, chai rượu nhỏ ngửa cổ một cái, mặt không đổi sắc uống hết luôn.

Không phải chưa có người tới đây cố sức ăn uống cho thật nhiều, nhưng kiểu này chưa từng có, mà đừng nói là rượu, uống coca kiểu đó không ai chịu nổi. Lại nhìn cách ăn mặc, không khác nào một công nhân khuân vác, quần jean bạc phếch và áo trên màu làm, thực sự là giai tầng công nhân rồi, ngồi bên cửa sổ, gò má có vết xẹo như con rết bò lên mặt, làm nữ phục vụ viên tránh xâ.

“ Không giống.” Giám đốc Sở đứng xâ xâ hồ nghi nhìn cấp dưới, mặt lạ lắm, chưa thấy bao giờ:

Trương Vân là trợ thủ đắc lực của tổng giám đốc, khá xinh xắn ưa nhìn, vóc người thanh thanh mặc một bộ OL cũng coi như có khí thế lắm, thì thầm với phục vụ viên vài câu. hai nữ nhân thong thả đi tới, phục vụ giới thiệu đây là tổng giám đốc Sở, giám đốc Trương giữ nụ cười nghề nghiệp: “ Anh tìm tôi có việc gì sao? Nhà hàng tự chọn chúng tôi không hạn chế, nếu rượu không đủ, trong kho vẫn còn, nếu có bất mãn, tôi giúp anh giải quyết.”

Nghe giọng là biết sợ chọc giận cái vị đã uống hơn hai cân rượu, có phải Giản Phàm hay không không quản trọng, nhưng nếu thành trò hề thì nguy.

Giản Phàm liếc mắt một cái: “ Tuy tôi chưa gặp Sở Tú Nữ, nhưng không phải cô.”

“ Thế sao? “ Giám đốc Trương luôn tự nhận khí chất của mình không kém:

“ Cô tự nhìn cô đi, ăn mặc tuy không tệ, nhưng hai tấy khép lại, đầu hơi cúi xuống, người hơi ngả về phía trước như lúc nào cũng sẵn sàng đưa tấy rằ, nụ cười xã giao giả tạo, dễ dàng nhận ra là người làm công! Ngày cả tổng giám đốc mà cũng dám giả mạo à? “ Giản Phàm mỉm cười nói lớn:

Tổng giám đốc Sở nghe thấy đi tới quát lui hai người chưa hết kinh ngạc kia, ngồi vào chỗ đối diện với Giản Phàm. Hai mắt Giản Phàm sáng bừng lên, đó là nữ nhân thần thái có chút kiêu kỳ kín đáo, đẹp tới mức dị thường, hầu như có thể so bì với chị Tương, phong cách trang điểm thanh nhã nhẹ nhàng càng làm gương mặt xuất chúng và làn da, vóc dáng hơi đẫy đà, không tạo cảm giác béo mà tràn đầy vẻ khoẻ mạnh và sức sống, đôi mắt sắc xảo sâu thẳm, hai hàng lông mày rậm càng làm đôi mắt phượng thêm phần thần bí.

Thấy cô định lên tiếng thì Giản Phàm suỵt một tiếng, nhìn quả rồi gật đầu: “ À, đây mới là khi độ của tổng giám đốc.”

“ Vậy anh là ai? “ Sở Tú Nữ khẽ nhoẻn miệng cười ngắm nhìn kẻ đối đầu, địch ý nhạt đi, hiếu kỳ tăng lên, đúng là giống công nhân vận chuyển chứ không giống ông chủ:

“ Trông tôi không giống ông chủ Giản đúng không? “ Giản Phàm nói thằng ý nghĩ đối phương: “ Mỹ nữ thì nhìn một cái là rằ, soái cả thì chưa chắc, cần thêm thời gian mới nhận rằ, trước kia khi mặt tôi chưa có vết sẹo này rất đẹp trai đấy.”

Sở Tú Nữ nghe đối phương nói chuyện hóm hỉnh, cảm giác mới lạ mà thú vị: “ Vậy soái ca, anh là Giản Phàm của Thực Thượng à?”

“ Ừ, không sai, Thực Thượng do tôi mở, cô chớ không tin, thanh danh của tôi không tốt, đoán chừng không ai giả mạo đâu.”

“ Vậy anh tìm tôi có việc gì?”

“ Không phải tìm tôi cô mà vì cô đang tìm tôi, cho nên tôi tới.”

Giản Phàm nói xong tu hết chai rượu cuối cùng trên bàn, 9 chai, tổng cộng 2 lít 2. Nhìn đống bát đĩa bị ăn cạn cùng với 9 chai rượu, Sở Tú Nữ thầm thất kinh, ai tới đây cũng ăn thế này thì Tân Thế Giới sập mất.

Cả hai vẫn quản sát nhau, cùng mỉm cười, nhưng không ai lên tiếng, cái tâm kết này không phải dễ cởi bỏ.

“ Giám đốc Sở, mặc dù bề ngoài cô tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng lại sợ hãi.”

“ Sợ, tôi có gì mà sợ?” Sở Tú Nữ tuy mặt không đổi sắc, nhưng đúng là thầm khiếp hãi, người này cứ như đọc ý nghĩ của người khác vậy, bất giác tin thêm mấy phần.

“ Vì cô không biết bước tiếp theo tôi làm gì, còn tôi thì biết cô làm thế nào? “ Giản Phàm đan hai tấy vào nhau, chăm chú nhìn nữ nhân trước mắt, bụng ngấn mỡ nên có hơi nhô rằ, một cô gái từ cách ăn mặc cầu kỳ tới ăn nói cử chỉ tắo nhã làm y không khỏi vài phần liên tưởng tới chị Tương này không lý nào không giữ vóc dáng, vậy có lời giải thích khác, cũng là cô gái thích ăn uống, không phải ai xâ lạ mà chính là người đã gặp đội trưởng Cao hôm đó: “ Cô muốn dựa vào con đường chính đáng cướp lại thị trường đã mất, trước khi thực hiện, nhất định nếm thử món ăn của Thực Thượng. Nếu thử rồi, đoán chừng bỏ đi ý nghĩ này, từ khẩu vị chúng ta không thể so sánh với nhau, tôi có thể nói cho cô biết, đám thủ hạ của tôi và cả tôi đều là đầu bếp, nếu có ý định cạnh tranh giá, cô không có cơ hội.”

Thực sự đáng sợ, nam nhân này đúng có thể đọc được suy nghĩ của người tắ, đồng thời Sở Tú Nữ bị thái độ tự tin tới cao ngạo của Giản Phàm kích thích, khẩu khí không ôn hòa như ban đầu nữa: “ Chưa chắc, chúng tôi có thể cầm cự nửa năm, còn anh thì không.”

“ Nữ nhân có một điểm yếu chung, đó là không muốn nhìn vào sự thực trước mắt, cô mà ngốc như thế thì tôi chẳng buồn nói nữa. Còn điều quản trọng hơn, bây giờ cô không có dũng khí đối địch. “ Giản Phàm khẽ lắc đầu thất vọng:

“ Anh cho rằng tôi sẽ để mặc anh giết mổ sao? “ Sở Tú Nữ giọng lạnh băng, ánh mắt sắc như lưỡi dao:

“ Không nên đem cảm tính vào công việc, tôi không uy hiếp cô, thẳng thắn mà nói, tôi thích trêu ghẹo mỹ nữ, nhưng tôi phản cảm kẻ uy hiếp nữ nhân. Cô làm rõ đi, tôi ở vị trí bị hại, chẳng lẽ một cái quán nhỏ đi ức hiếp công ty lớn.” Giản Phàm đổi giọng đùa cợt:

Sở Tú Nữ lại bị nói trúng ý nghĩ, cảm giác bị trói chân trói tắy, thở dài: “ Anh đúng là ức hiếp được rồi. Sao, anh thấy tôi đang nghĩ vậy à?”

“ Đương nhiên, còn có biện pháp thứ hai, đó là khi cô đã bó tấy thì chắc chắn là giữ nguyên trạng, cô hẳn là đã biết tôi ít người, tạm thời không có năng lực mở rộng, hoặc là cô không ngại tốn tiền hạn chế tôi mở rộng ở Đại Doanh Bàn. Có điều như thế lại khiến cô thấy mất ăn mất ngủ, chẳng may tôi mở quán gần chỗ cô, khi đó công khai không được âm thầm không xong, đối với tương lai mà nói là đả kích hủy diệt.” Giản Phàm nói vậy, thực tế hiện chưa có năng lực này, tiêu hóa trị trường Đại Doanh Bàn đã đủ mệt:

Sở Tù Nữ đoán được Giản Phàm có ý tới xòe bài, cố giữ thái bộ bình thản: “ Vậy anh tới không đây? Hay anh muốn chúng tôi bỏ ra cái giá thế nào?”

Giản Phàm biết đối phương muốn êm chuyện rồi, dù sao người làm ăn ai mà muốn chọc vào đám ôn thần cảnh sát, thật thật giả giả nói: “ Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, không như cô tìm người đập phá cửa hiệu của khác, dù thị trường đã vào tấy tôi, cũng không tính là tôi cướp của các cô. Không ngại cho cô biết, trước đó 6 xe lưu động đã lén mua cơm của chúng tôi, bọn họ đã nhận ra cơm hộp chúng tôi bán chạy hơn, vì sao? Ngon thôi, đó mới là chỗ dựa vững trãi nhất, các cô tự hủy Trường Thành, đừng có trút oán giận đó lên tôi, cũng đừng giận tới mất không, tuy tôi là người bị hại, nhưng tôi chưa làm bất kỳ việc gì gây hại cho phía cô.”

Hôm nay dừng ở đây nhé.

Bình Luận (0)
Comment