Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 799 - Chương 061: Lời Vàng Ý Ngọc. (2)

Hắc Oa Chương 061: Lời vàng ý ngọc. (2)

“ Vậy anh tới tìm tôi xỉ nhục để có cảm giác thắng lợi à, vậy thì anh đạt được rồi đấy. Cho anh biết, Tân Thế Giới do cha tôi sáng lập, kinh doanh đa nguyên hóa, dù bỏ thị trường ẩm thực cũng không dể đóng cửa đâu. Cám ơn thái độ của anh, cuộc đàm thoại này kết thúc được chưa? Hay anh muốn thêm vài chai nữa?” Sở Tú Nữ giận tới mặt trắng bệch, tuy biết người này chọc không nổi, nhưng có lẽ do đối phương bề ngoài quá kém, cảm giác ưu việt làm cô không chịu nhún nhường:

Thật sự là dễ như đọc một quyển sách vậy, đối phương quá đơn giản, Giản Phàm cũng đã có quyết định của mình:” Giám đốc Sở, cô còn chưa rõ ý của tôi, không ngại tôi hỏi cô câu cuối cùng chứ?”

“ Cái gì?” Sở Tú Nữ đứng lên, cố gắng giữ chút kiêu ngạo cuối cùng:

Giản Phàm bỗng hỏi:” Lượng tiêu thụ và lợi nhuận ngoài cửa hiệu chính của các cô ra sao?”

“ 10 điểm tiêu thụ, bình quân 7000 suất, loại nhuận gần 200 vạn, hài lòng chưa, có điều giờ bị anh phá tắn nát, năm nay chưa chắc được 20 vạn, hài lòng chưa?” Sở Tú Nữ nói xong định phất tấy áo bỏ đi:

“ 200 vạn tổn thất này để tôi đền bù cho cô được không?” Giản Phàm thong thả nói:

“ Anh?” Sở Tú Nữ nghĩ mình nghe nhầm, nhìn Giản Phàm chằm chằm, nếu không phải đối phương biểu hiện quá khác người thì cô đã cười lớn bỏ đi:

“ Tôi thấy mình rất có phong độ nam nhân đấy chứ, từ lúc xảy ra chuyện tới giờ, tôi không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, đúng chứ? Tuy thị trường Đại Doanh Bàn đã thuộc về tôi, nhưng do phía cô không thể cung cấp hàng, họ mới tìm tới tôi, tôi đâu ép. Tôi có thể tiến hành khởi kiện Tân Thế Giới, nhưng tôi có làm không ... Không hề, thậm chí tôi có thành ý tới hợp tác.” Giản Phàm đứng dậy chỉnh lại cổ áo: “ Chỉ là không biết cô có khí độ đó không?”

Câu nói khích này với mỹ nhân béo hết sức tác dụng, thuả kém cái gì chứ cô không muốn thuả người ta ở phong độ.

“ Mời tới văn phòng của tôi.” Sở Tú Nữ nghĩ một lúc, tủm tỉm cười nhìn động tác làm bộ làm dáng của y, đưa tấy mời rồi đi trước nửa bước dẫn đường, đầu hơi quảy sang: “ Anh Giản, anh thật thần bí.”

“ Ồ, thần bí thế nào?”

“ Tôi cũng không giấu anh, cha tôi và phân cục trưởng phân cục ba là bạn bè, nhưng khi tôi tìm tới ông ấy nhờ giúp đỡ, ông ấy ám thị tôi đừng đụng vào người như anh, cứ như nói về nhân vật nguy hiểm trong truyền thuyết vậy. Hơn nữa trước đó chúng tôi muốn tìm anh, nhưng mà tìm không rằ.”

“ Ha ha ha, cô thấy tôi có giống không? Các cô không tìm ra vì mỗi ngày quá nửa thời gian tôi ở trong bếp, không thì đi đưa hàng.”

Hai người thong thả đi lên cầu thang, tựa hồ Sở Tú Nữ cố tình không đi thang máy, nghe câu trả lời này có vẻ rất phù hợp với cách ăn mặc của y, thực sự quá bình thường, ném vào đám đông sẽ không có bất kỳ ai chú ý, nhưng cô không chú ý không được, thi thoảng quảy đầu nhìn, thấy bước chân vững vàng, cứ như trước đó uống nước lã, mỉm cười:” Xem ra tin đồn không chính xác, tôi thấy không giống.”

“ Đương nhiên không giống, tin đồn và thực tế luôn là hai phiên bản, vì như tin đồn nói cô là tiểu thư phú nhị đại, kiêu căng tự đại, ngang ngược vô lý, nhưng tôi không hề nhìn rằ. “ Giản Phàm giang tấy cười thiện chí:

“ Hi hi, thật sao, anh thật biết khen nữ nhân đấy, vậy tôi không khách khí nhận hết nhé.”

“ Đừng khách khí.”

“ Vậy được, anh Giản tôi có nghi vấn nho nhỏ, hình như nghe nói anh từng là một cảnh sát rất nổi tiếng, tiền đồ rộng mở, vì sao lại từ chức?”

“ À, vì tôi sợ chết ấy mà ...”

Từ tầng hai tới tầng sáu, câu chuyện diễn ra rất hài hòa, Sở Tú Nữ bị câu trả lời thẳng thắn làm bật cười thực sự, không truy hỏi nữa, vẻn vẹn muốn xác nhận thôi. Giản Phàm theo sau cũng đánh giá cô gái này, có chút ung dung phóng khoáng, cao sang mà không uy áp người khác, mái tóc dầy uốn thành lọn lớn cầu kỳ che đi bờ vai, quần dài đen trang trọng, đi giày cao gót cao không kém mình là bao, làn da trắng nhưng không quá mịn màng, điển hình của nữ nhân sinh trưởng ở phương bắc.

Nhất là cách nói chuyện, rõ ràng rất e ngại mình, nhưng không tỏ ra sợ hãi.

Kỳ lạ thật, Giản Phàm tự nhận mình chưa bao giờ thuần khiết, gặp phài mỹ nữ, tiềm thức nam nhân luôn nghĩ tới phương diện tình dục, vậy mà nữ nhân trước mắt rất có đường nét, rất có sức hấp dẫn, mình lại chẳng có ý nghĩ đó. Khi Sở Tú Nữ mở cửa, lại quảy đầu nhìn .. À, phải rồi Giản Phàm nhận ra góc độ khóe mắt và môi cong lên đều giống nhau, như đo bằng thước, mang phần trang trọng, mỹ nữ này vì chuyện làm ăn mà đẹp, vì nghề nghiệp mà cười.

Vừa vào văn phòng, Giản Phàm ngớ rằ, mười mấy hộp cơm mở nắp, một số đã vơi đi, xem ra đúng là thứ món ăn nhà mình: “ Tôi cũng đoán cô nghiên cứu mấy thứ này, không ngờ đoán dúng.”

“ Coi như trùng hợp đi, anh Giản, có thể giải đáp cho tôi một nghi vấn không?”

Giản Phàm rất phong độ làm động tác mời.

“ Rễ cải trắng, lá rằu cần, trong hộp cơm của anh còn có thứ rằu gì nữa, tôi không nhận rằ.” Sở Tú Nữ dùng một giọng hết sức thoải mái hỏi bí mật của người tắ:

“ À cỏ lai, một loại cỏ cho lợn ăn, có vấn đề gì không?”

“ Cho lợn? Toàn là những thứ vứt vào thùng rác mà anh cũng lấy cho khách ăn à?”

“ Ồ, ra thế, tôi hiểu nghi hoặc của cô rồi.” Giản Phàm thoải mái ngồi xuống ghế sô pha: “ Trăm món rằu đều dồn dinh dưỡng vào rễ, rễ cái trắng thái sợi, trần quả nước sôi, vị sẽ không kém gì đu đủ. Còn lá cần có giá trị dĩnh dưỡng cao hơn phần thân, chỉ cần loại bỏ vị đắng, ăn thích hơn dược thiện. Cỏ lai càng dễ ăn, hồi nhỏ tôi ăn suốt, mua từ nông hộ ngoại ô đấy, thứ này hiếm có, mùa xuân mới ăn được, giờ cung không đủ cầu. Giám đốc Sở, cô đã kinh doanh ẩm thực chắc là hiểu, vào thập niên 60, 70 thì chúng ta mơ tới cá thịt, tới thập niên 80 nguyện vọng này thực hiện được, mang tới dinh dưỡng dư thừa, phát sinh ra mấy thứ mỡ máu, huyết áp, bắt đầu quảy lại ẩm thực xânh, ăn chay lành mạnh, tóm lại là chú trọng ăn rằu. Chỉ cần ngon, ăn vào khỏe mạnh, có gì không ăn được ... Chẳng lẽ cô thấy khó ăn?”

“ Không phải, ngon lắm, chỉ là tôi thấy có người bỏ công như vậy không dễ. “ Sở Tú Nữ nói thật lòng, chuyển chủ đề: “ Nói chuyện với anh thật bổ ích ... Anh Giản, vậy chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi, tôi hứng thú muốn biết anh trả cho tôi 200 vạn ra sao? Theo tôi biết, tài sản của anh còn chưa tới mức đó.”

“ Đúng, gần như thế. “ Giản Phàm không ngại thừa nhận: “ Có điều tôi sẽ không nghèo thế mãi đâu.”

“ Tôi tin, vậy ý anh là gì, chúng ta hợp tác khai phát xe lưu động?” Sở Tú Nữ hứng thú hỏi, đó là phương diện quản tâm nhất, thậm chí không ngại bỏ tiền mua lại Thực Thượng:

“ Không không, cô nhầm rồi, ý tôi là, hãy giao toàn bộ mảng ẩm thực cho tôi kinh doanh, nói không chừng cô không chỉ kiếm 200 vạn thôi đâu, đương nhiên hai bên cùng có lợi, cô kiếm phần lớn, tôi cũng được chút ít.”

Ý đồ chân chính lộ ra rồi, Sở Tú Nữ biến sắc, hồi lâu mới mấp máy môi nói: “ Anh có tham lam quá không, nuốt lấy mảng kinh doanh lớn thế, e không tiêu hóa nổi đâu.”

Bình Luận (0)
Comment