Mãi một lúc sau Giản Phàm mới nhớ ra mình có việc phải làm, ủ rũ lên xe lái về phía cầu Ô Long, đầu cầu vẫn là cái chợ rằu. Lần này về nhà có rất nhiều chuyện bất ngờ, làm việc trong quán một ngày mới biết, Đào Hoa có bạn trai rồi, là tắm Cường, hai người họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, lại cùng làm việc ở Đệ nhất oa, thế là thành một đôi. Vốn là chuyện mừng, nhưng mà Giản Phàm thất vọng lắm, định đưa Đào Hoa lên Đại Nguyên giúp mình, giờ hay rồi, giờ còn mỗi Thủy Sinh, nhưng người ta lại không muốn lên thành phố.
Tâm tình đã không tốt, mẹ lại một ngày hỏi Hạnh Nhi tới mười mấy lần, làm lòng Giản Phàm càng phiền loạn, chẳng muốn ở nhà, đi tìm thằng bạn xấu an ủi nhau, ngày cả Phí Béo cũng chẳng rảnh chiêu đãi nữa.
“ Ai cũng có việc của mình cả, không biết thằng đó thế nào?”
Giản Phàm đỗ xe lại trước cái chợ rằu mà mình quen thuốc từ nhỏ, còn nhớ khi đó cha lái xe chợ đồ ăn, mình ngồi ở phía trước, cha loạng choạng đạp xe về, còn nhớ khi mới tốt nghiệp, tương lai bất định, mình đạp xe của cha, đi theo đường cha từng đi để mua rằu.
Hai năm trước từ chức về nhà, không muốn đi lại con đường cũ của cha, quyết đoán khoác ba lô lên rời nhà tha hương, muốn dựa vào hai bàn tấy này, dựa vào kiên trì kiếm về hạnh phúc, nhưng lương cao thì có, hạnh phúc và tôn nghiêm chưa kiếm được. Lại về chốn cũ ...
Vào chợ, Giản Phàm cười tự trào, sống bao nhiêu năm vẫn thấy sống phí hoài, giống như những người đang quả lại bên cạnh mình, lặp đi lặp lại ngày quả ngay, đều nghĩ tới hôm quả, sống hôm nay mà không biết ngày mai ra sao.
Giản Phàm tới nơi này không phải mua rằu, mà là tìm một người quen, cái chợ rằu nhốn nháo, nước bẩn chảy lênh láng, vương vãi đủ thứ đồ thừa vứt đi, bên tai là tiếng quát tháo mang khẩu âm Ô Long, hết sức thân thiết. Men theo tường quả mười mấy sạp bát thịt, tới góc đông bắc, rốt cuộc tìm được người.
Là Địa Lôi, một trong số thủ hạ của y khi làm hiệp cảnh, gồm Cương Pháo, Địa Lôi, Hắc Đản, Thán Chùy, giờ một làm cảnh sát, một làm bảo an, một đi theo mình, để lại Địa Lôi ít tuổi nhất ở lại Ô Long làm hiệp cảnh hai năm. Nghe Hắc đàn kể thì hắn bán đậu hũ ở nơi này, cha nói nhà Địa Lôi làm đậu hũ, đời sau tốt hơn đời trước, nhưng bây giờ máy làm đậu hũ làm còn mịn hơn, sớm khiến xưởng làm đậu hũ truyền thống không kinh doanh được nữa. Ông Hách muốn đưa con đi học, đi làm ăn, ý đồ thay đổi vận mệnh, kết cục vẫn như cha ông, quảy về xưởng đậu hũ, miễn cương nuôi cái miệng.
Hai tấm ván gỗ, bày mấy chục miếng đậu hũ, trông giống như mỡ đóng băng, mịn màng, trắng tinh, cơ mà chỉ đẹp thôi, đậu hũ do máy làm ra cho vào nồi là nát. Loại kia thì đầy lỗ nhỏ, tảng lớn, có vân, do tấy người làm rằ, chính là chế phẩm đậu được dụng rộng nhất, làm ngon, xào không thấy vụn, nấu thấy nát, ăn hàng ngày không ngán.
Có điều thời buổi này cái gì cũng giả, nào thêm thạch cao, nào thêm chất chống phân hủy, muốn ăn miếng đậu hũ thực sự sao mà khó đến thế.
Giản Phàm tới trước quán đậu hũ, Địa Lôi chưa phát hiện Oa ca, đang cắt đậu hũ đưa lên cân bán cho một phụ nữ, Giản Phàm bẹo một miếng ăn thử, ăn không ra gì nhổ phì một cái, Địa Lôi nhìn thấy định chửi, vừa ngẩng đầu lên từ giận chuyển thành mừng: “ A ... Oa Oa Oa Oa, Oa ca, anh ...”
“ Mẹ nó Địa Lôi, mày làm đậu hũ càng ngày càng tệ, thủ công cũng dùng thạch cao, làm thêm một công đoạn thì mày chết à?” Giản Phàm bực mình mắng chửi, chỉ cần lưỡi chạm vào miếng đậu là y đã nhận ra vấn đề:
Địa Lôi không giận còn cười: “ Oa ca, một cân đậu hũ giờ bao tiền, nhà anh mở quán đâu cần em nói, làm cách của cha em có mà lỗ Trông gọng.”
“ Mày cũng không thể làm ăn như vậy, một cân đỗ tương mày cho thêm thạch cao chắc là làm ra sáu cân đậu hũ hả?”
: Nhỏ tiếng thôi anh ơi, cho em sống với, ai chả thế, anh mua thử thịt nhà kia đi, treo lên dưới nắng nửa tiếng, không chảy ra một thùng nước, em đền hết số đậu hũ này cho anh. “ Địa Lôi bĩu môi chỉ hàng thịt, ai dè hàng thịt nghe thấy, xẻo miếng phổi lợn làm vũ khí ném sang, vừa ném vừa chửi, Địa Lôi né một phát, cầm miếng đậu hũ ném lại:
Đợi hai bên chửi nhau chán rồi, Giản Phàm nhìn Địa Lôi vẫn đen xì xì như cũ hỏi: “ Đậu hũ, tào phớ, chao, váng đậu, đậu hũ khô, sữa đậu , một loạt chế phẩm, mày làm mấy năm rồi, đã học được hết chưa?”
“ Mẹ em nói em sinh ra trong xưởng đậu hũ, từ nhỏ uống sữa đậu lớn lên, anh nói em có cần học không?” Địa Lôi vỗ ngực, tài nghệ sinh ra đã có rồi:
“ Tốt, anh tìm chỗ kiếm tiền cho mày, đi không?”
“ Đi đâu? Làm gì?”
-“Theo anh tới Đại Nguyên, vẫn làm đậu hũ thôi, giờ Hắc đàn cũng theo anh.”
“ Vậy không thành vấn đề.”
“ Về nhà thu xếp, mai đi.”
“ Vâng, em biết.”
Địa Lôi căn bản không cần suy nghĩ nhiều đã đồng ý rồi, lại có hai vị khách nữa tới mua đậu, Giản Phàm chưa đi mà đợi một lúc khách đi rồi mới hỏi: “ Đồng ý nhanh thế, không sợ Oa cả lừa mày à?”
“ Lừa thì lừa, lừa thằng bán đậu hũ thì anh cũng chẳng béo nổi.”
“ Cha mày đồng ý không?”
“ Ai không đồng ý chứ cha em đồng ý đầu tiên, chỉ cần đem tên cha anh ra là đồng ý thôi. Em ở nhà chán rồi, sớm muốn đi nơi khác.”
“ Tốt, mai anh đón.”
Giản Phàm có chút cảm khái, Địa Lôi không còn chút non nớt nào nữa, phong sương đầy mặt, nhưng sự tín nhiệm vẫn còn. Cảnh ngộ hai bên khác nhau, nhưng có thể thấy hắn giống mình, khao khát cải biến vận mệnh.
Tốt, Giản Phàm cần những người như thế, vỗ vai vài cái rồi rời chợ về nhà, xong một người, còn cần một người nữa.
“ Mẹ, mẹ đã nói với cha chưa? “ Giản Phàm lén lút ghé vào tai mẹ hỏi, còn lấy lòng bóp vai cho mẹ:
Mai Vũ Vận đang thu dọn hành trang cho con trai, quảy đầu lại xỉa tấy vào trán mắng: “ Cái thằng chỉ đến thế thôi à, mấy tháng mới về một lần chỉ để khoét tường cha con hả?”
“ Mẹ, con cũng hết cách, hai năm quả chỉ có Đại Hòe dùng thuận tấy nhất, mà anh ấy theo cha con được vài ngày, cho con một người lâu năm, vậy con làm ăn chẳng phải tốt hơn sao? Giờ người làm việc dễ tin, người tin được lại khó ..." Giản Phàm hết lời nói, nấu ăn không giống lập cái xí nghiệp quản lý hiện đại hóa, định ra chế độ là xong, nhiều việc phải dự liệu trước, hỏng một nồi là mất mấy trăm, không chừng lỡ cả buổi bán hàng: “Cha kiếm người thay thế dễ mà, uy tín cha cao, nơi này mọi người sống đơn giản không có tâm tư phức tạp như ở thành phố lớn, uy tín cha lại cao ..."
Mai Vũ Vận cười thần bí không nói gì, Giản Phàm dài giọng ôm lấy mẹ làm nũng: “ Mẹ, mẹ không thể vào lúc quản trọng lại không giúp con, cái quán nhỏ đó làm cả năm còn chẳng bằng con làm một tháng. Đợi con kiếm đủ tiền, nhà mình chuyển lên Đại Nguyên, mở một cái Thiên hạ đệ nhất oa, oai phong một hồi, khi đó mẹ vừa là bà chủ, vừa là mẹ ông chủ, sướng thế còn gì, hì hì hì ...”
“ Thôi đi, lại bôi mật ong vào miệng lừa mẹ, thương mẹ thì sớm dẫn con dâu về, mẹ đỡ lo.” Mai Vũ Vận lại quảy về chủ đề cũ rồi, thấy con trai không tiếp lời, tâm tư vẫn ở chuyện đào người, nổi nóng mắng: “ Đúng là càng lớn càng không yên tâm, con kiếm cả núi vàng núi bạc về cũng được tích sự gì? ... Này, mẹ nói con có nghe không? Sao con không giống con cái nhà người ta chút nào thế? Lúc đi học phải học lại đi yêu đương, lúc nên kiếm việc làm thì bỏ hết việc nọ tới việc kia, yêu đương loạn xạ. Giờ đến tuổi kết hôn lại thất tình ... Con nói thật với mẹ đi, con và Hạnh Nhi mâu thuẫn à?”