Giản Phàm chỉ biết cười trừ, không biết phải bẩm báo mẹ ra sao, chuyện y và Dương Hồng Hạnh rất khó diễn tả, trấn an: “ Mẹ nghĩ xem có thể không? Bọn con yêu nhau mấy năm rồi, Hạnh Nhi thực sự phải chuẩn bị luận văn tốn nghiệp, tốt nghiệp xong đính hôn ngay, sau đó cưới về, sinh cho mẹ đứa cháu ... Hì hì, mẹ, có điều con thấy chuyện này có thể hoãn một chút.”
“ Hoãn, hoãn đến bao giờ? Còn hoãn nữa người ta nói con có vấn đề, nói cha mẹ con không hiểu chuyện biết không hả? Lớn bằng này rồi mà chưa biết nghĩ, không chỉ nghĩ cho mình, còn phải nghĩ cho phía Hạnh Nhi chứ, hoãn hoãn hoãn, để rồi con lăng nhăng tìm người khác, ai tin được? “ Mai Vũ Vận giận thật rồi, tốc độ mắng chửi bắt đầu tăng lên:
“ Mẹ, được được, vì danh dự của mẹ, con cố gắng kết hôn sớm, được chưa? Có phải mẹ nuôi cái đứa con không yên tâm này chưa chán, còn muốn sớm nghỉ hưu để trông đứa nữa sao?”
“ A, nói đúng ý mẹ rồi.”
Giản Phàm ngậm mồm không dám nói linh tinh nữa, không dám hứa hẹn nữa, hứa nhiều rồi, nhưng chưa lần nào làm mẹ vừa ý, có chút xấu hổ.
Mai Vũ Vận thấy con trai im miệng làm bộ ngoan ngoãn, thở dài lầm bẩm: “ Con cái giỏi giang thì bay xâ, con cái kém cỏi thì quảy quẩn ở nhà, cưới vợ quên mẹ, mẹ chồng nàng dâu không hài hòa ... Con có biết thời buổi này kiếm được đứa như Hạnh Nhi khó thế nào không? Vì sao Sĩ Thanh bị đuổi ra ngoài sống, còn chẳng phải vì con dâu không hợp với mẹ chồng? Mẹ nó cả thán với mẹ mãi ... Mẹ gửi cho con thông điệp cuối cùng, lần này con và Hạnh Nhi không thành, mẹ sẽ tìm vợ cho con. Mẹ nghĩ thông rồi, không cần công vụ viên, không cần công tác, không cần văn hóa. Ông bà nội con sống với nhau cả đời đấy thôi, bà nội con nói có lý lắm, cưới một cô vợ ở quê, sinh thêm vài đứa không ai quản ... Năm xưa sinh em gái con, mẹ trốn về quê một năm không dám lộ diện ...”
Gì mà nghĩ thông, mẹ nghĩ quẩn thì có, Giản Phàm cười lăn ra giường, mẹ càng có tuổi, nói chuyện càng thiếu logic và hợp lý, càng ngày càng có xu thế giống bà nội, toàn nói linh tinh.
Cười một lúc nhận ra mẹ không nói nữa, ngồi đó thất thần cầm bộ quần áo của mình, xem ra xúc cảnh sinh tình, vội tới bóp vai mẹ an ủi:” Mẹ, mẹ đừng vội, chuyện này không vội được, con chẳng quả muốn kiếm thêm ít tiền, sau đó thành giả lập thất có thêm đảm bảo, rồi đón mẹ, cha lên Đại Nguyên, điều cả công tác của Lỵ Lỵ về đó, cả nhà vui vẻ ... Nhưng mà gấp có được gì đâu, con hứa với mẹ, món ăn cuối là món ngon nhất, nhất định cưới Hạnh Nhi về cho mẹ ... Thật, mẹ không tin thủ đoạn của con à, cô gái nào bị con nhằm rồi thì đừng hòng chạy thoát.”
Mai Vũ Vận bị con trai chọc cười, vỗ vỗ tấy con trai, về nhà là suốt ngày toét miệng cười dỗ mẹ giúp cha, không nói chuyện làm ăn, có hỏi cũng bảo tốt lắm, biết con nghĩ cho cha mẹ, không muốn đem chuyện phiền lòng về nhà: “ Con từ nhỏ tới lớn không chịu nghe lời, giờ cũng vẫn không nghe lời, mẹ thì không đánh nổi nữa rồi ... Không phải mẹ ép con, mà con phải suy nghĩ, tiền phải kiếm, nhưng không lập giả đình sao được, vì sao lại có câu thành giả lập nghiệp? Hai thứ này tác động lên nhau, mẹ không hi vọng con giàu sang, đủ tiêu là được, cũng không yêu cầu nhất định cưới ai, hạnh phúc là được. Mẹ không thể theo con cả đời.”
Nghe mẹ cằn nhằn, lúc thấy phiền, lúc thấy giận, cũng có lúc nghe mà ấm áp, như bây giờ bóp vai cho mẹ, nghe mẹ nói mãi không hết, chỉ thấy hạnh phúc vì còn có mẹ bên cạnh, thi thoảng dỗ mẹ vài câu, đến khi mẹ cao hứng tin chắc con dâu sắp về nhà, Giản Phàm quảy lại chủ đề cũ:” Mẹ, mẹ đã nói với cha chưa? Cha có đồng ý không?”
“ Cha con có thể không đồng ý à? Thủy Sinh cũng đồng ý rồi.”
Giản Phàm ôm chầm lấy mẹ, dựa vai vào cổ: “ Ái dà, mẹ ơi ... Sao con không phát hiện ra con yêu mẹ như thế.”
“ Bớt vờ vịt đi.”
Mai Vũ Vận cười đẩy mặt con trai rằ, quảy lại xoa đầu: “ Bóp vai cho mẹ có mệt không? Sau này không cần vờ vịt nữa, con lần này về không phải thăm cha mẹ mà là đào người chứ gì? Lần sau gọi cú điện thoại là được, đừng giả vờ.”
“ Mẹ, giả chỗ nào, con yêu cha mẹ không có chút giả nào, lần này về nhà thăm cha mẹ, kiếm người chỉ là thuận tiện, hì hì ..”
“ Ừ, không phải một chút giả, mà là cả đống giả ... Cái thằng thối tha này, ba tháng mới về nhà một lần, về được hai ngày đã đi, được, đợi mẹ nghỉ hưu rồi lên Đại Nguyên trông con, xem con ngày ngày vờ vịt được không? “ Mai Vũ Vận nghe thấy tiếng gõ cửa, biết chồng về, nhéo tai con cảnh cáo:
Giản Phàm ngồi trên giường cười ngốc nghếch, ở nhà mấy ngày chả nghĩ gì cũng rất hạnh phúc, không khác gì kiếm được một trăm vạn, cho dù chưa kiếm đươc.
Nhưng mà không còn là mộng tưởng xâ vời nữa rồi, lực lượng tụ dưới lá cờ Thực Thượng ngày càng nhiều, rồi sẽ tới ngày sẽ thành một sức mạnh có thế hất tung mọi trở ngại.
Thành phố phương bắc vào tháng năm, thời tiết đã là giữa hè rồi, trừ buổi sáng còn hơi man mát, nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên là biết không bao lâu mặt trời sẽ trút hơi nóng cháy da xuống, lúc đó chỉ còn cách nấp vào trong khu rừng bê tông cốt thép, còn người ra đường, đi làm, đi học đều thành sự dày vò, màu xanh nhân tạo khắp nơi che không hết sự bức bối bất an đó.
Có lẽ cũng phải là vì mùa hè, mà người trong thành phố này là thế.
Gần trưa một chiếc Boeing của hàng không Phương Nam chầm chậm đỗ xuống sân bay Vũ Túc Đại Nguyên. Sở Tú Nữ nghe giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không, từ khoang thương vụ mát mẻ thoải mái đi rằ, sóng nhiệt ập vào mặt làm cô có chút không thoải mái, kéo thấp mũ rộng vành, đeo kính râm lên, giày cao gót gõ lên trên sàn, phát ra tiếng động giòn tắn. Kính đen, toàn thân áo đen, chiếc váy màu đen tuyền gọn gàng phẳng phiu khoác lên người, nổi bật lên vóc dáng đầy đặn gợi cảm, cùng với vẻ đẹp kiêu quỳ và quý tốc, lưng thẳng, mắt nhìn về phía trước, hoàn toàn không để ý ánh mắt nam nhân xung quảnh.
Đường băng xi măng, cửa kính phản quảng từ đại sảnh chỉ làm không khí thêm khó chịu, mỗi khi tới mùa này cô lại hoài niệm con đường nhỏ rợp bóng cây ở Cambridge, thư viện tĩnh lặng, so với môi trường đậm chất nhân văn ấy, nơi này đâu chỉ thuả kém một chút.
Đi vào đại sảnh, Trương Vân, giám đốc bộ phận quản hệ xã hội kiêm trợ lý của mình đã đợi sẵn, cùng giám đốc Hứa lấy hành lý, vừa ra ngoài là hơi nóng cứ thế dồn dập đổ tới, không cách nào chịu nổi, nhanh chóng lên chiếc Audi, điều hóa mát lạnh làm Sở Tú Nữ thở ra một hơi, bỏ mũ xuống, lau cái trán không có mấy mồ hôi.
Đối với vị tổng giám đốc có sở thích du lịch, thường xuyên đi nửa tháng hai mươi ngày mà nói, Trương Vân trừ tôn trọng này, cô còn rất hâm mộ. Nhưng mà cuộc sống hơi chút là tiêu mấy chục vạn đó, không phải giai cấp tiểu tư sản như cô hưởng thụ nổi. Nghe tổng giám đốc kể chuyện du lịch Đông Nam Á, từ Việt Nam sang Singapore rồi Thái Lan, ba câu không rời chuyên ngành, như nơi nào có món ăn ngon, nơi nào có đặc sản đặc sắc, còn mang về không ít giả vị độc đáo và tài liệu điện tử về nhà hàng, ngành ẩm thực ở các nước đi quả. Tổng giám đốc tuy chưa làm kinh doanh bao lâu, nhưng có chí lớn, bình thường trong công ty cũng thường vẽ lên kế hoạch hùng vĩ của mình.