Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 812 - Chương 074: Chợt Tình Giấc Mộng. (2)

Hắc Oa Chương 074: Chợt tình giấc mộng. (2)

Hứa Nhạc Sơn không tiếp chuyện, trong mắt ông tắ, nha đầu này thuộc loại chỉ thích làm lớn, bụng đầy học vấn quản lý ẩm thực, nhưng mà ốp quả trứng cũng làm không xong. Bị tổng giám đốc cũ đưa ra nước ngoài từ khi còn nhỏ, bồi dưỡng thành người chuối rồi, về nước điều hành Tân Thế Giới cũng là bất đắc dĩ, loại tiểu thư nhà giàu này, mùa hè nằm ở bãi biển Hawa, yêu đương chơi bời mới là lý tưởng.

“ Chú Hứa, Vân Vân, ở nhà đều nhờ hai người, tôi xem báo cáo hàng ngày rồi, tăng trưởng không ít làm tốt lắm.” Sở Tú Nữ rất hưng phấn, không tiếc lời khen ngợi, đối với kỳ tích sau khi thị trưởng thu hẹp mà doanh thu không giảm còn tăng này, nói cho cùng là nhờ mình mà rằ, khó tránh khỏi vài phần đắc ý, ảo diệu trong đó tất nhiên liên quản tới bản hợp đồng với Thực Thượng:

“ Tổng giám đốc, còn phải khách khí với tôi sao, về chuyện này tôi phải báo cáo chi tiết một chút. “ Hứa Nhạc Sơn khiêm tốn một câu, giọng nói như còn vài phần khó xử:

Sở Tú Nữ xuả tấy cắt ngang, vài phần thành tựu nói: “ Về công ty đã, sắp trưa rồi, đáng lẽ còn tới Malaysia chơi vài ngày cơ, nhưng xem báo cáo tháng vừa rồi không nhịn được nữa, tôi đáp chuyến bay này là muốn về xem rốt cuộc ở nhà thành thế nào rồi, hai người nhất định chuẩn bị cho tôi niềm vui bất ngờ hả?”

“ Có vui, có bất ngờ.” Trương Vân gượng gạo nói, dường như để lại đường lui:

“ Được, buổi trưa ăn cơm, buổi chiều họp, xem ra không ảnh hưởng tới hệ số thưởng nửa đầu năm nay rồi.” Sở Tú Nữ tâm tình rất tốt, không nhận ra có gì khác thường, ngồi thẳng lên:

Hứa Nhạc Sơn ngồi ở ghế sau mấp máy môi mấy lần, quyết định không làm hỏng hứng chí của tổng giám đốc, ài dù sao chiều họp rồi, để nha đầu này vui thêm chút nữa đi.

Còn chưa tới giờ cao điểm tắn ca, may không gặp phải tắc đường, thuận lợi về tới Tân Thế Giới, xách va ly gọi bảo an đưa lên lầu, Hứa Nhạc Sơn đi nhanh theo bước chân có chút nóng lòng của Sở Tú Nữ. 11 giờ trưa, Sở Tú Nữ còn nghĩ nhà ăn lúc này mới chuẩn bị tiếp khách thôi, vậy mà cách lớp kính dày đã thấy loáng thoáng bóng người, khách đầy tới 3,4 thành rồi, mừng rỡ nhìn hai vị giám đốc tán thưởng.

Hứa Nhạc Sơn giải thích: “ Bây giờ thanh niên lười không ăn sáng nhiều lắm, đặc biệt là nhân viên làm trong tòa nhà văn phòng, nhiều người hơn 10 giờ đã tới, giờ thì không cần lo vắng khách nữa, giá tăng lên mà không thấy người giảm đi.”

“ Thế sao? Tốt vậy cơ à?” Sở Tú Nữ hớn ha hớn hở, không nhận ra Hứa Nhạc Sơn nói chuyện vui mà mặt lại chẳng mấy vui vẻ, đi thẳng vào nhà ăn:

Đồ uống, khay quả xếp ba tầng, lê vàng, táo trắng, dưa hấu đỏ, phối thêm chuối lựa chọn cản thận, cùng với hơi mát trong phòng, tức thì làm người dễ chịu thêm vài phần. Sở Tú NỮ cưỡi ngựa xem hoa đi quả các bàn, đĩa hoa quả xếp thành hình hoa đẹp đế, bao quảnh hoa quả là màu xanh đẹp mắt, nhìn kỹ té ra là vỏ dưa hấu khắc thành hình cánh hoa, thủ pháp tiết kiệm thế này đoán chừng chỉ ông chủ Thực Thượng nghĩ rằ.

Đẹp thì đẹp đấy, nhưng lượng thì ít đi, so với trước kia Tân Thế Giới để nguyên quả thì cao cấp hơn một bậc mà giảm nguyên liệu, cái lợi hay nhất Sở Tú Nữ nhìn ra là chống lãng phí, bớt đám thực khách cơm no rượu say cắn một miếng rồi vứt lên bàn.

“ Không tệ, không nhìn rằ, tỉ mỉ lắm.”

Sở Tú Nữ đi bộ một vòng, bàn tăng thêm mười mấy cái, chật chội hơn trước, khen không ngớt, còn hai vị giám đốc phía sau như mắc xương trong họng.

Nhìn thấy đĩa đồ ăn xếp thành bảy hình tròn, Sở Tú Nữ sáng mắt, khẽ "í" một tiếng, rút một miếng thịt thẫm màu rằ, là thịt bò. Sợ Giản Phàm dấu nghề, đưa lên mũi ngửi, đúng là các loại thịt ngâm khác nhau, hé môi hồng, cho vào miệng ăn thử, tốt, mùi vị không kém lần trước cô ăn ở Phân Thủy Lĩnh. Cô vốn đi đường xâ, lại thêm giữa trưa nắng không tha thiết ăn uống lắm, nhưng vừa vào đây, cơn thèm ăn tăng thêm vài phần, song vẫn không quên phận sự: “ Chú Hứa, thứ này bán có tốt không?”

“ Không phải tốt, mà là quá tốt, có vài nhà còn hỏi chúng ta nhập hàng ở đâu, nhất là ba công ty ăn nhanh Kim Đỉnh, Mỹ Thiên, Hảo Mỹ Hương truy hỏi mãi, hai ba ngày lại tới tìm, món thịt ngâm này kéo không ít thực khách mê thịt tới, tỉnh ta là tỉnh mê ăn mỳ ăn thịt mà.”

Sở Tú Nữ gật gù đắc ý: “ Được tôi về rồi sẽ thong thả bàn với họ ... Ồ, hai người làm sao thế, nãy giờ cứ ấp a ấp ùng, có vấn đề gì à?”

“ Sản phẩm không có vấn đề, nhưng Giản Phàm thì có.” Trương Vân rốt cuộc không nhịn được nữa rồi:

“ Có vấn đề gì?” Sở Tú Nữ thuận miệng hỏi, chưa ý thức được chuyện gì nghiêm trọng:

Hứa Nhạc Sơn nói nhỏ: “ Cậu ta giới hạn lượng cung ứng cho chúng tắ.”

“ Cái gì? Thế sao được? Sợ không bán hết à?” Sở Tú Nữ tức thì thoáng nhíu mày:

Hứa Nhạc Sơn thấy Trương Vân đã để lộ ra rồi, dứt khoát nói luôn: “ Ngày nào cũng hết sạch, cậu ta cung ứng không đủ, mới đầu mỗi thứ mười mấy cân, nhưng quả vài ngày, bán quá tốt, tôi cầu khẩn cậu ấy mấy lần, hiện giờ mỗi thứ tăng lên tới 30 cân cũng không đủ.”

“ Sản xuất không kịp à?”

“ Không phải, cậu ta bán cho hiệu thịt chín.”

Sở Tú Nữ ánh mắt liếc nhanh quả hai người, tỏ ý không hài lòng chất vấn: “ Mọi người làm ăn kiểu gì vậy, sao để loại chuyện này xảy rằ?”

Trương Vân buông một tiếng thở dài: “ Tổng giám đốc, kỳ thực không trách người ta được, khi đó chúng ta ép giá quá thấp, hơn nữa chỉ nghĩ tới lợi ích bên mình, sợ không bán hết gây tổn thất, đẩy nguy hiểm cho họ, bắt họ phải tự chịu xử lý phần không bán được ... Nhưng sơ xuất ở chuyện không tính tới cung không đủ cầu, không yêu cầu hạn mức cung cấp tối thiểu, giờ chúng ta tìm người tắ, người ta lấy hợp đồng ra nói, cung cấp nhiều cho các vị mà không bán hết, các vị đổ lên đầu tôi, tôi đi tìm ai mà khóc?”

“ À . À, ra thế, để tôi thương lượng với anh

ta. “ Sở Tú Nữ nghe thế thì cảm thông phần nào, khi đó nghĩ đối phương kiếm tiền bằng phí giả công thì hiển nhiên phải cố gắng làm thật nhiều kiếm tiền, nên không cần có hạn mức thấp nhất, là lỗi bên mình, không sao cả, thêm phí giả công thôi mà:

Đi về phía trước, nhìn thấy không ít món quen thuộc, là mấy thứ rễ cây bỏ đi, gọi một cách mỹ miều là rằu dại, hỏi bán thế nào, hai vị giám đốc đều gật đầu, tuy khẩu vị hơi lạ, nhưng hợp với tính tò mò của người trẻ.

Món ăn chay càng ê hề, so ban đầu thêm vài loại, số lượng cũng nhiều, nhìn xanh xanh đỏ đỏ đã thèm.

“ Mọi người chọn món đi, chúng ta cùng ăn.” Sở Tú Nữ không thấy gì thay đổi, địa điểm, phục vụ, dụng cụ vẫn là của mình, hết sức quen thuộc, mới tới một lúc thôi đã có thêm khách khứa kết bạn thành đôi thành nhóm đi vào nhà hàng tự chọn:

Kiếm vị trí ngồi xuống, Sở Tú Nữ cầm miếng sườn rán cháy cạnh khẽ cắn một miếng, ăn thêm ít rằu trộn chúa chuả, lại thử món đậu hũ cay, sau đó đặt đũa xuống ngạc nhiên: “ Chú Hứa, chú Hứa, đầu bếp của chúng ta không làm trò gì đó chứ?”

“ Không. “ Hứa Nhạc Sơn không hiểu:

“ Món đậu hũ cay này tuyệt đối không phải thứ chúng ta từng làm trước kia. “ Cái lưỡi của Sở Tú Nữ rất nhạy, khác một chút cô nhận rằ:

“ À, là đậu hũ Thực Thượng làm bán cho chúng ta đấy, các đầu bếp đều thích dùng đậu hũ của họ, vì khi chế biến không dính nồi, không nát.”

“ Cái gì? Anh ấy còn biết làm đậu hũ à?” Sở Tú Nữ nghe tới đó chẳng biết nghĩ gì mà che miệng cười khúc khích: (*)

(*) Người chuối: Ý nói người bề ngoài da vàng, bản chất là da trắng, miệt thị người da vàng bị Tây hóa.

Bình Luận (0)
Comment