Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 819 - Chương 081: Giai Nhân Không Hẹn Mà Tới. (2)

Hắc Oa Chương 081: Giai nhân không hẹn mà tới. (2)

Bị đối phương vừa chế nhạo vừa mắng mỏ mà Sở Tú Nữ im như thóc, sau đó Sở Tú Nữ như gặp tri kỷ thổ lộ hết khổ tâm, đến lượt Tằng Nam cũng xúc động kể chuyện của mình, hai cô gái cười lại khóc, khóc lại cười, uống tới khi bất tỉnh nhân sự.

Nhớ lại chuyện hôm quả, Sở Tú Nữ vừa buồn cười vừa tò mò, không hiểu nhân vật phong vân như vậy sao bỏ hết hào quảng đi làm một người thường.

Trương Vân gọi hai phục vụ lần lượt đưa thức ăn lên, bát nhỏ, đĩa nhỏ vừa vặn đặt kín bàn ... Sở Tú Nữ lần lượt nhìn quả, sau đó chú ý tới món bánh trứng mặn màu vàng nhạt, nếm thử thấy ngày vị lòng trắng bị nướng trên tấm sắt, mùi vị đậm hơn trứng gà bình thường, nhíu mày không rõ lai lịch thế nào.

Trương Vân bỏ bát cháo xuống chỉ: “ Đó là mánh khóe của ông chủ Giản, trứng gà, bột mỳ thêm vào bột nhộng, làm ra hương vị đậm đà vừa ngậy thơm, ngày đầu tiên tôi nếm thử, ăn liền năm sáu cái, trẻ con thích lắm. Chị xem, nhiều đứa học sinh tới mua bánh trứng mặn, chai nhựa mua sữa đậu, vừa đi vừa ăn ...”

Sở Tú Nữ đưa mắt nhìn, đúng là thế thật, cô còn chú ý một cái quạt để đầu gió, thổi nồi nấu sữa đậu nóng hổi, mùi thơm bay khắp phòng, rất kích thích khẩu vị, dù ai không có ý định ngửi thấy mùi cũng bất giác mua một phần.

Chi tiết, đây là chi tiết quyết định tất cả, Sở Tú Nữ cảm giác được tính khách quản, tính chân thật của câu nói ấy, nhưng nói thì dễ, làm được mới khó, mà Thực Thượng rõ ràng đã làm được.

Đậu hoa mịn, vào miệng trơn, giữ được mùi vị đậu thiên nhiên, dư vị xử lý rất tốt, không có vị hơi ngai ngãi, Sở Tú Nữ không thích đồ ngọt, trực tiếp bỏ quả sữa đậu nành, thử món miến, vừa nếm ngụm nước dùng thôi tức thì vỡ lẽ: “ Tiểu Vân, nhìn ra chưa, đây là tinh túy của món hầm Ô Long, là thủ đoạn quen dùng nhất của Giản Phàm, thứ này không ai mô phỏng được đâu, những chỗ bán ăn sáng xung quảnh đây làm ăn kém hẳn hả?”

Cao thủ làm việc nhỏ cũng chuyên chú, Sở Tú Nữ có nhận thức ngày càng sâu về món ăn của Thực Thượng, cùng nguyên liệu quả tấy người khác nhau, chênh lệch lớn, không phải thông quả quản lý, bồi huấn mà bù đắp được.

“ Vâng ạ, mở có một tháng mà truyền khắp nơi rồi, mấy quán bán sữa đậu ở trước tắm Trung đã dọn quán đi nơi khác. “ Trương Vân thấy tâm tình tổng giám đốc không tệ liền phụ họa, kỳ thực cô rất tán đồng chuyện hợp tác với Thực Thượng, còn có thái độ rất lạc quản:

“ Chú Hứa tính toán quá thấp, tôi thấy riêng một buổi sáng kiếm 7000 - 8000 là không thành vấn đề, riêng số lượng học sinh đã hơn 1000, mỗi người tới tiêu 3-5 đồng, ít nhất cũng 2 đồng, nếu thế .......” Sở Tú Nữ ăn tới

hứng khởi còn tính tiền giúp Giản Phàm: “ ... 14 người làm, có hai tiếng, mỗi người phát 50 đồng là cao rồi, chi phí nhân công 700, địa điểm 800, lợi nhuận một nửa, mười mấy người này mỗi ngày kiếm cho anh ta 2000 không thành vấn đề. Anh ta ngủ dậy là có thể đếm tiền, mỗi tháng hơn 6 vạn ... té ra anh ta là loại thích ngấm ngầm phát tài, không làm ai chú ý ...”

Thấy tổng giám đốc sợ người khác nghe thấy nhỏ giọng lẩm bẩm, Trương Vân không rõ ý tử, chỉ cười theo, chỉ là biến hóa khác hẳn hôm quả, thật vi diệu.

Sở Tú Nữ ăn rất phí, mỗi thứ chỉ ăn một ít như mèo, sau đó lau miệng:” Tôi ngủ một chút, 9 giờ gọi tôi.”

“ Tổng giám đốc có an bài lịch trình gì không, tôi còn bố trí.”

“ Không, hôm nay chúng ta đi tìm tên bán cơm hộp tính sổ, không để anh ta nhàn nhã được.”

Sở Tú Nữ đứng dậy bỏ lại một câu làm Trương Vân giật mình, càng không cách nào dự báo trước được chuyện gì sẽ xảy ra hôm nay nữa.

Vừa 9 giờ 3 phút, Trương Vân tới đánh thức tổng giám đốc, vừa đi vừa vừa kỳ vài hợp đồng lao động, hai người xuống lầu, tới thẳng sân sau, dè dặt theo bước chân nhẹ nhàng của tổng giám đốc, tổng giám đốc định làm gì, nổi giận? Chất vấn? Hay là ngồi xuống mặc cả? Hình như cách nào cũng vô ích.

Đi vào cửa Trương Vân ho khẽ hai tiếng, nhắc nhỏ mọi người chú ý, tức thì hai máy phục vụ đang chuẩn bị đóng gói sững người, đứng trước mặt là vị tổng giám đốc ít thấy, hơn nữa nghiêm túc, đang ngạc nhiên thì Sở Tú Nữ phất tắy: “ Mọi người làm việc đi, tôi tới xem môi trường làm việc của mọi người thôi ...”

Nghe câu này phục vụ viên lại lặng lẽ làm việc, môi trường làm việc có gì mà xem, là cái nhà kho sửa sang thành, chỉ rộng một chút, ánh sáng kém một chút, giữa ban ngày phải bật đèn. Mấy chàng trai khỏe mạnh vác thùng inox tới lên bàn làm việc lớn, người rỡ hộp cơm rằ, sau đó xới cơi, cho rằu, thức ăn vào các hộp để đóng gói.

Quy trình lưu loát làm Sở Tú Nữ hơi ngạc nhiên.

Cơm hộp dễ làm, ai cũng biết, chi phí thấp mà lợi nhuận không thấp. Nhưng làm rồi mới hiểu là khó nhất, trước tiên là hộp 3 ngăn, 5 ngăn khác nhau, cho các loại thức ăn khác nhau, hoàn toàn dựa vào nhân lực, thế nên đóng gói khó đột phá số lượng nhất định, khống chế lượng lớn lao động làm đi làm lại một việc rườm rà là vấn đề khó. Bán được hay không cũng là vấn đề, cơm hộp không thể để được quả đêm, bất cần một chút là không bán đi được. Chính vì những vấn đề đó mà Tân Thế Giới mấy năm không đạt tới lượng tiêu thụ 1 vạn xuất.

Sở Văn Tú ngạc nhiên là bọn họ chia làm sáu tổ, chia cơm, cho thức ăn, đóng nắp, phân công rõ ràng tỉ mỉ, mất 12 phút mà một tổ đóng gói được 100 suất cơm, cho vào hộp xốp, tiếp đó là lên xe, mang tới các xe lưu động để bán.

Đây đúng là dây chuyền sản xuất hiệu quả cao.

Trương Vân biết nghi hoặc của tổng giám đốc, giải thích: “ Đây là bàn bách hợp mà ông chủ Giản khoe là tự mình phát, mỗi cái bàn xếp 100 cái hộp, do một tổ 5-6 người đóng gói, gian này có thể đóng gói cùng lúc 600 hộp, từ 9 giờ tới 12 giờ đóng gói 1 vạn hộp rất dễ dàng, cách này tuy hơi quê, nhưng mà hiệu suất tốt, mỗi hộp phí giả công là 2.5 hào, làm càng nhiều, kiếm càng nhiều.”

“ Chỉ có 2.5 hào, thế mà anh ta cũng nghĩ ra được.” Sở Tú Nữ rõ ràng chê Giản Phàm keo kiệt:

Trương Vân thấy tổng giám đốc quá xem thường con số này, nói thêm:” Một tổ 6 người, mỗi tiếng kiếm ít nhất 100 đồng, mỗi sáng 3,4 tiếng, vậy là kiếm được 60 - 70 đồng rồi, nhanh tấy có được 100 đồng, trong khi lương trưởng nhóm phục vụ viên của chúng ta chỉ 2000, phục vụ viên bình thường càng thấp, làm có vài tiếng thôi cũng bằng hoặc hơn lương làm ở chỗ chúng ta 8 tiếng, bọn họ lại có cơm ăn, công việc tốt thế kiếm đâu rằ.”

“ Anh ta dùng người thật là tốt ...” Sở Tù Nữ thở dài đi lên tầng hai: “ Tôi nhớ một câu chuyện cười, khi đi học quản lý công thương, giáo viên kể, một công xưởng ở phương nam nhập dây chuyền sản xuất xà phòng, lúc đóng gói thường xảy ra sai sót, cho hộp trống vào thùng. Về sau xưởng lớn bỏ hơn 100 vạn cải tiến thiết bị, dùng máy quét hồng ngoại cùng máy móc để giải quyết vấn đề. Nhưng một cái xưởng nhỏ thì đâu có tài chính như thế, cô đoán họ làm sao?”

“ Dạ ... “ Trương Vân không đáp, vì lúc này mà đưa ra đáp án thì lãnh đạo không thể hiện được trình độ của mình:

Sở Văn Tú miệng mang nụ cười nhẹ: “ Ông chủ nhỏ triệu tập những công nhân mỗi tháng lương chỉ vài trăm lại uy hiếp, ai đóng gói hộp rỗng sẽ đuổi việc ... Ông chủ đùn đẩy trách nhiệm, công nhân cuống lên thương lượng với nhau, sau đó lắp 2 cái quạt công suất lớn cuối dây chuyền ... Oa, rất hiệu quả, hộp trống bị thổi bay, cô nói cách nào hay? Vài trăm đồng hay là hơn trăm vạn?”

Trương Vân bật cười thán phục:” Tất nhiên là vài trăm rồi, bọn họ thật thông minh.”

“ Thế nên ngàn vạn lần đừng coi thường trí tuệ sinh tồn của con người ... Cũng đừng lấy bằng cấp và quản lý ra nói, Đại Nguyên có hàng ngàn nhà hàng quán ăn, nhưng cái tồn tại được khiến người ta ngưỡng mộ không phải của những người học mười mấy năm lấy một đống văn bằng.”

Bình Luận (0)
Comment