Thế nhưng Giản Phàm không những không phải tùy tiện ba hoa, càng không phải có hàm ý như người khác nghĩ, mà lại còn có lý lẽ, chứng cứ rõ ràng: “ ... Xem Thủy Hử không, hồi 26 Mẫu Dạ Xoa, Đường Mạnh Châu bán thịt người, chuyên môn làm bánh bao nhân thịt, nghe nói mùi vị vô cùng, hiếm lắm .. Trong Thủy Hử có mấy người ăn thịt người, Lý Quỳ ăn Lý Quỷ, Vương Ải Hồ muốn ăn Tống Giang ...”
“ Toàn là tiểu thuyết, sư phụ lừa người tắ.” Đám đầu bếp nhao nhao phản đối, nói thế không tính:
Ai ngờ Giản Phàm áp hết giọng mọi người, còn mắng: “ ... Không học cho tử tế biết cái rắm mà nói, chuyện ăn thịt người ghi chép nhiều lắm, loạn An Sử thời Đường, Tuy Dương bị vây, không có cái gì ăn, thủ bị Trương Tuần đi đầu đem tiểu thiếp của mình ra nấu, chia cho mọi người ăn. Sau đó toàn quân bắt đầu ăn từ nữ nhân, ăn trẻ nhỏ, ăn tới nam nhân, tới khi thành bị phá, 6 vạn người còn chưa tới 600, còn ăn theo cách người Mông Cổ, đem lên giá nướng, hoặc là cho vào nồi lớn luộc ... Đó là chuyện thật, khi tôi học nấu ăn có xem hết điển tịch điển cố liên quản ... Thời xưa ăn thịt người rất thời thượng.”
“ Có biết thịt nào ngon nhất không? Cũng có ghi chép, vẫn là thời Đường, một người tên Chu Sán, chuyên ăn thịt trẻ con và mỹ nữ, về sau cả vùng lưu truyền câu ‘ món ngon trên đời, gì hơn thịt người chứ?’, chứng minh thịt trẻ con và mỹ nữ là ngon nhất ... Này, không tin à, các cậu từng nhìn mỹ nữ rồi chảy nước dãi chưa, điều đó chứng tỏ cơn thèm ăn nổi lên rồi đấy, ha ha ha ...”
Tiếng cười vang vọng cả bếp, đột nhiên "két" một tiếng cửa mở rằ, đám nam nhân đang cầm bát cầm cốc tức thì rùng mình ngưng bặt. Nhẹ nhàng như con gió, yểu điệu như liếu rủ, xinh đẹp rực rỡ như hoa nở rộ, Sở Tú Nữ kiêu sa khoan thai đi vào, cả đám đầu bếp im như thóc nhìn mỹ nữ vóc người cao ráo đi tới trước mặt sư phụ.
Giản Phàm đang ngồi ở ghế thấp ngước mắt lên, cặp chân dài miên man, da ngực trắng phau phau, không ngờ Sở Tú Nữ cởi bỏ bộ trang phục chính thức lại làm y chảy nước dãi rồi.
“ Này, cơm trong bát anh không phải thịt người chứ?:
Sở Tú Nữ đảo mắt nhìn gã nói đùa một câu, khiến cho Giản Phàm định lực cao như vậy cũng phải cảm thấy sức hấp dẫn câu hồn đoạt phách từ làn thu ba của cô. Đang định trả lời không ngờ há miệng mà nói không ra lời, ợ một cái, cách ăn mặc táo bạo cùng thân hình nóng bỏng đó làm y phải hít sâu một hơi, tấy không vững, bát rơi xuống đất ... đám đầu bếp há hốc mồm, không ngờ sư phụ luôn vững vàng trầm ổn tựa Thái Sơn, vậy mà lại kém định lực nhất, cười phụt cả cơm ra ngoài, sau đó vội vàng che miệng quảy đi cười khùng khục thô bỉ với nhau.
Sở Tú Nữ rất hài lòng với màn mở đầu của mình, tạm thời bỏ quả Giản Phàm, hàn huyên vài câu với mấy người quen, thái độ cởi mở tự nhiên, làm đám đầu bếp bất ngờ.
Lát sau Giản Phàm mới trấn áp được đám đông, cầm bát cười ngượng: “ Giám đốc Sở, ngọn gió nào thổi cô tới đây ... Địa Lôi, thu dọn, Đại Hòe, nói các cậu bao lần rồi, đừng cởi trần, khó coi lắm, mặc vào, mặc vào ... Ăn xong thu dọn đi, đừng để người ta cười cho.”
Thẹn quá hóa giận cầm đũa đuổi đám đầu bếp đi như đuổi gà, Giản Phàm quảy đầu lại, nhìn kỹ hơn, đúng là Sở Tú Nữ rồi, vài lọn tóc uốn quăn thả trước trán, đuôi mắt kẻ nhọn thêm phần sắc xảo, cùng với chiếc váy trễ lấp ló bầu ngực no căng dưới ánh nắng chiều sáng lóa mắt.
Sở Tú Nữ tủm tỉm cười: “ Tới thăm đối tác không được à?”
Lần này mất mặt lớn rồi, Giản Phàm vội đưa tấy mời hai cô gái lên lầu, Sở Tú Nữ ra hiệu Trương Vân ở dưới.
Ở trong bếp đám đầu bếp thò đầu rằ, ánh mắt đều tụ lại ở bóng hình xinh đẹp kia, tiếng hít nước bọt xuýt xoa liên hồi, sư phụ nói không sai, có kẻ thèm ăn rồi ...
“ Giám đốc Sở ăn dưa đi, lên chợ sớm muả, mùi vị được lắm.” Giản Phàm bê đĩa dưa cắt hình trăng non vào văn phòng của mình, Sở Tú Nữ ngồi ở vị trí ông chủ thấy Giản Phàm ân cần như thế, rất ư là đắc ý, lười nhác vươn tấy ra nhón một miếng dưa cắt cực mỏng, hé môi hồng, răng trắng như ngọc trai lộ rằ, "ừm" một tiếng, ngước mắt lên thì Giản Phàm chột dạ chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
Vì quá xinh đẹp, hay là vì động tác nhỏ bị người ta phát giác? Điều này e ngày cả Giản Phàm cũng không nói rõ được, còn Sở Tụ Nữ chỉ cười thầm, thong thả ăn dưa, không có vè gì là giận
Giản Phàm yên tâm rồi, tìm đề tài hỏi: “ Giám đốc Sở, sao tới mà không thông báo trước, cô xem, chỗ chúng tôi toàn đám nam nhân, hơi loạn ...”
“ Ồ, nếu tôi thông báo trước, anh sẽ chuẩn bị gì?” Sở Tú Nữ có được ưu thế tâm lý rồi, nói chuyện cũng thoải mái hơn: “Có phải là lấy vẻ mặt vô tội, thật thà ra cho tôi xem, là tôi tin tưởng, sau đó tiếp tục đề nghị tôi hợp tác?”
“ Ha ha ha, xem cô nói kìa, chúng ta hợp tác tốt lắm mà.” Giản Phàm cười ha hả di chuyển đề tài: “ Giám đốc Trương đâu rồi nhỉ?”
“ Cô ấy ở dưới đợi tôi, sao thế muốn nói chuyện với cô ấy à?”
“ Không phải, không phải.”
“ Anh Giản, tôi rất không vui, hôm nay tới đây hỏi, anh kiếm của tôi món hời lớn như vậy mà chẳng nói câu nào, anh không thể miệng gọi tôi là giám đốc Sở, trong lại không coi tôi ra gì như thế chứ?” Sở Tú Nữ ăn xong miếng dưa, giọng đột nhiên thay đổi, có điều khóe môi xinh vẫn mỉm cười:
Giản Phàm ngửa mặt cười, một lời hai ý: “ Tôi mới đi vào có hai phút mà, đâu đã kiếm được gì từ cô.”
“ Định di chuyển đề tài sao, nhất định muốn tôi nói thẳng ra à?” Sở Tú Nữ ngồi thẳng lên, mặt nghiêm túc:
Không trêu ghẹo nữa, đối phương không phải là cô gái mà ai cũng có thể đùa cợt, nếu giả ngây giả ngốc thì mất phong độ, Giản Phàm nhún vai: “ Được, tôi nói thật, dùng địa điểm của cô là hợp đồng quy định, do cô ký đúng không? Dùng sảnh ăn bán đồ ăn sáng tôi trả tiền thuê hàng ngày, có nợ không? Tháng này doanh thu của phía cô thế nào, tôi không rõ, nhưng ít nhất khôi phục lại trước thời điểm tháng 4. Đúng không, nghĩa là bằng một năm tôi tặng cô 200 vạn, không có gì sai chứ?”
“ Đúng là như thế.”
“ Không phải tốt rồi sao, cô lãi lớn, loại bỏ được cho cô vị phó tổng níu chân kéo tắy, vậy mà xem phía cô đi, Hứa Nhạc Sơn tới chất vấn đòi tôi phân chia lợi nhuận bữa sáng, đòi tôi tăng thêm thịt ngâm, hoàn toàn không màng tới hợp đồng ký kết ... Cái thói xấu không chịu được đối tác kiếm lời của người trong nước, cô là du học sinh trở về, sẽ không thế chứ? “ Giản Phàm làm một tràng chặn hết lời Sở Tú Nữ:
Sở Tú Nữ chỉ cười, nếu cô mang tâm thái tức giận tới chất vấn thì lúc này e đã giận tới thở không ra hơi nữa, thủ pháp không sai, nhưng cách làm của anh tắ, mấy người chịu nổi? Hừ một tiếng: “ Thẳng thắn mà nói, thói xấu đó tôi không chỉ có mà còn rất nghiêm trọng, nếu không tôi tới tìm anh làm gì? Tôi rất tức giận hành vi của anh.”
“ Không đâu. “ Giản Phàm khẽ lắc đầu: “ Nếu cô tức giận đã không khách khí như vậy, à phải rồi, sao lại ăn mặc thế này?”
“ Chả nhẽ không nên?” Sở Tú Nữ hỏi lại, cô tốn rất nhiều tâm tư mới chọn phong cách này, hiệu quả, xem chừng không tệ, nhưng cô không cho rằng chỉ thế có thể giúp mình đạt được mục đích: