“ Tôi biết, chính phủ nâng giá đất lên, có đất muốn không kiếm tiền cũng khó. “ Giản Phàm tỏ ra là thỉnh giả tốt:
“- Ba năm trước cha tôi bừng bừng dã tâm đầu tư hơn 3400 vạn vào luyện than, có điều không gặp thời vận, đúng lúc tỉnh tiến hành cải cải cách đối lò luyện nhỏ, thêm vào giá than tăng lên, đối tác đương địa ngầm giở trò, làm ăn dừng lại. Hồi vốn chưa tới 500 vạn, còn trả không hết nợ, phải đem 24% cổ phần thế' chấp công ty mậu dịch Hằng Ích, chú tôi Sở Hỉ Phong chiếm 20% cổ phần, Viên Kỷ Bình chiếm 5% cổ phần, nhà tôi nắm 51% cổ phần ... Nhưng nắm trong tấy ai còn chưa biết, có biết vì sao không?”
“ Trời phải mưa, mẹ phải gả đi thôi.” Giản Phàm chép miệng, loại chuyện tranh đấu giả đình này vô vị nhất:
Sở Tú Nữ có chút buồn bã: “ Đúng thế, tất cả đang đợi cha tôi trút hơi thở cuối cùng, bất kể tôi được chia bao nhiêu thì tương lai cũng không có năng lực tác động thế cục nữa. Thậm chí tới tấy tôi có thể rất ít, vì tôi là con gái, sớm muộn cũng gả đi, mà mẹ kế tôi sinh ra con trai ... Nếu mẹ kế tôi giở thủ đoạn, nói không chừng tôi trắng tấy ra khỏi nhà, còn nghèo hơn anh, điểm này anh có đoán ra không?”
Những lời này lần đầu tiên cô nói với người ngoài, dù nói với Tằng Nam, cũng chỉ nói tới bất hạnh trong giả đình, với Giản Phàm, dù cô dấu, đôi mắt làm người ta e sợ kia cũng nhìn ra được.
Giản Phàm uyển chuyển nói: “ Tôi rất cảm thông cho cảnh ngộ của cô, nhưng tôi không giúp được gì rồi, chuyện tranh đấu trong giả đình, tôi không có hứng thú.”
“ Đừng hiểu lầm ý của tôi. “ Sở Tú Nữ sợ Giản Phàm hiểu lầm mình tìm y để nhờ giải quyết vấn đề hoặc dùng khổ nhục kế khiến y động lòng, cô không phải nữ nhân như vậy, kiêu hãnh nói: “ Tôi muốn nói với anh là, ngày cả tôi còn chẳng thể dựa vào Tân Thế Giới, đừng nói là anh. Cũng muốn nói cho anh biết, tôi rất phiền lòng, lý tưởng của tôi là sống ở trong biệt thự thôn quê tại nước Anh. Không phải là loại sang trọng rộng lớn đâu, chỉ là loại có vườn nho nhỏ thôi muốn rảnh rỗi xem sách, tới các nơi trên thế giới du lịch. Từ sau khi mẹ tôi quả đời, tôi và cha tôi rất xâ cách, khi cha tôi có mẹ kế càng xâ cách, anh nhìn rất chuẩn, đôi khi tôi hoài nghi, mình sống vì cái gì, vì sao mình phải phiền não vì chuyện này, tôi chỉ muốn vứt bỏ tất cả.”
“ Tôi ủng hộ lý tưởng của cô, cuộc sống nhàn nhã đó là thứ tôi hướng tới.” Giản Phàm lập tức đồng cảm:
“ Nhưng anh có nghĩ tới không? Nếu Tân Thế Giới đổi người, dù là ai thì cũng không khách khí với anh như tôi đâu, lúc đó thì anh làm sao? Hợp đồng hết hạn, anh làm thế nào?”
Á à, dụ mình đây mà, còn muốn thăm dò cả ý nghĩ thực sự của mình nữa, cô em này lợi hại hơn đánh giá của mình, Giản Phàm nghĩ một lúc, cuối cùng chọn cách chân thành: “ Kỳ thực tôi không nghĩ nhiều như vậy, mấy năm quả tôi vất vả khổ cực, chưa lúc nào thả lỏng, thần kinh cứ căng như dây đàn vậy ... Tôi rất muốn sống hết mình một lần, chứ không nghĩ tới muốn giàu có ra sao, có một nơi an thân lập mệnh và làm ăn tạm ổn, tôi muốn làm cháu ngoan với ông bà nội, làm con hiếu thảo với cha mẹ, còn muốn yêu đương một lần thật nghiêm túc, cưới cô vợ vừa ý ... Cô đừng cười, tôi không phải người có chí lớn, nếu có tôi đã không bỏ cảnh phục, tôi chỉ muốn sống tự do một chút, chân thực một chút.”
“ Nhưng anh hiện giờ sống chẳng chút tự do chân thực nào, mà chỉ là tựa lừa mình lừa người, có rất nhiều ẩn họa chôn bên cạnh anh, anh có nhận ra không? “ Đồng cảm, đó là cảm giác của Sở Tú Nữ lúc này, hai bọn họ đều là cùng một loại người, mắc kẹt lý tưởng và hiện thực: “ Anh muốn chỗ an thân lập mệnh mà dựa vào Tân Thế Giới nguy ngập là không xong rồi, chẳng may tổng giám đốc không phải là tôi, chẳng may Tân Thế Giới chuyển kinh doanh thứ khác, đó là đả kích trí mạng với anh.”
“ Cô thật sắc xảo, nói trúng băn khoăn của tôi rồi.” Giản Phàm giơ ngón cái lên, càng lúc càng thích cô gái này:
“ Đừng khen tôi, khen là tôi nở mũi nói linh tinh đấy, còn muốn nghe nhứng lời khó nghe không?” Nói tới lúc này gần giống bạn bè tâm sự, Sở Tú Nữ trêu:
“ Xin mỹ nữ chỉ giáo. “ Giản Phàm chắp tấy một cái:
Sở Tú Nữ bật cười, không khách khí nữa: “ Thành phần cấu thành nhân viên của anh là gì? Đồng nghiệp, đồng hương, bạn học, thân thích, đúng không? Không thể phủ nhận, có nhân vật linh hồn gắn kết mọi người như anh, Thực Thượng phát triển thần tốc. Nhưng cuối cùng chẳng phải cứ phát triển thế này sẽ thành Tân Thế Giới sao? Hoặc khi thiếu nhân vật linh hồn thì sẽ thế nào? Anh ngày ngày làm cơm, vận hàng, điếu hòa quản hệ các nơi, anh không muốn có cuộc sống của mình nữa à? Đây là tự do anh muốn sao?”
Chỉ có thể thở dài mà thôi, không nói đâu xâ, vừa rồi muốn lên Bắc Kinh một chuyến, thăm Hạnh Nhi, thăm em gái, 1 tháng 5 về nhà thăm cha mẹ cũng là mang mục đích mà về, nói quá đúng rồi.
Sở Tú Nữ nhìn ánh mắt trông đợi của Giản Phàm, cảm giác nam nhân này kỳ thực rất chân thành đáng yêu, chẳng quả giống mình, phải khoác mình bộ mặt khác nhau: “ Đưa vào quán lý hiện đại và chế độ quy phạm là con đường phải đi, xí nghiệp hình thức giả tộc như chúng ta là không ổn, có chế độ cũng không tuân thủ được ... Như chỗ anh bây giờ, nói chế độ gì đó thành trò cười rồi. Tôi không phủ nhận trình độ nấu ăn của anh, nhưng chỉ hợp với bếp quy mô nhỏ thôi, chừng 5-6 người . Tôi ví dụ nhé, anh không có chế độ vệ sinh phòng dịch, chỉ treo vài câu nội quy kỳ quái lên tường, nếu người ta biết anh chế biết thức ăn trong cái xưởng cũ cải tạo thế này, dù anh làm ngon tới mấy, chẳng ai dám ăn.”
Giản Phàm cười khổ, sao không biết thiếu xót của mình, tới mức này gần như cực hạn của y rồi, làm lớn lên là lực bất tòng tâm, một khi có vấn đề là không phải chuyện nhỏ.
Sở Tú Nữ che miệng cười khẽ, cầm miếng dưa nữa, ăn ngon lành, mặt Giản Phàm thành quả mướp đắng rồi, chợt ánh mắt thấy cánh tấy trái của y có vết đạn bắn, suýt nữa kêu ra tiếng. Còn tưởng Tằng Nam dọa, không khỏi tim đập mạnh, còn cả vết xẹo trên má nữa, mơ hồ có chút cảm giác dị dạng, không phải sợ hay lo lắng.
Giản Phàm không chú ý, còn đang đấm đầu, thiếu học vấn, thiếu văn hóa là điểm yếu lớn nhất của y, chính vì thế không thể làm gì một cách quy củ, chỉ dựa vào đầu óc linh hoạt là không đủ, nên khi làm cảnh sát chỉ loanh quảnh ở cơ sở xông pha nguy hiểm, giờ chẳng lẽ kinh doanh cũng chỉ làm ông chủ nhỏ, suốt ngày đầu tắt mặt tối? Phải làm sao?
Có điều để bị làm khó thì không phải là Giản Phàm rồi, nhìn Sở Tú Nữ nhấp môi cắn dưa, đuôi mắt cong lên như đang cười, tức thì động lòng, sán tới cười: “ Giám đốc Sở, vậy cô nói tôi nên làm sao, lần này tôi gọi thực lòng.”
“ Đơn giản, bằng vào tài nghệ xuất thần nhập hóa và lối tư duy đặc biệt của anh, thêm vào sự quản lý chính quy của tôi, không phải đôi trời sinh à? “ Sở Tú Nữ nói ra mục đích thực sự:
Nếu anh mà còn tiếp tục mở rộng, quản lý sẽ hỗn loạn, thế này nhé tôi đầu tư cho anh 100 vạn cùng với một giám đốc quản lý để tham giả Thực Thượng, đổi lấy 49% cổ phần, được không?”