Giản Phàm từ chối thẳng thừng: “ Không được, cô khỏi mơ số cổ phần đó, đợi tôi đưa mọi thứ vào đúng quỹ đạo, không cần mở rộng, mỗi tháng tôi kiếm 50 vạn không thành vấn đề.”
-“A, tức là anh đồng ý cho tôi tham dự cổ phần, nhưng phân ngạch thì chưa đồng ý. “ Sở Tú Nữ hớn hở phát hiện sơ hở trong lời Giản Phàm:
“ A!” Giản Phàm ôm đầu, hôm nay mình làm sao thế này, đây là lần thứ ba thất thái, lỡ mồm để lộ ý nghĩ trong lòng mất rồi, nha đầu béo thật gian xảo:
Sở Tú Nữ cười khanh khách, nhảy mắt khích: “ Vậy mà bảo chân thành, anh Giản, tôi lần nữa suýt bị anh lừa đấy, tôi có khí độ tiếp nhận hợp tác với anh, chả lẽ anh không có, tôi là cô gái yếu đuối, chẳng lẽ anh lo tôi lừa anh?”
“ Để tôi nghĩ đã.” Giản Phàm không biết nói gì hơn, cô gái này không vừa chút nào đâu, năng lực thích ứng quá nhanh:
“ Anh thong thả nghĩ đi, chẳng ai ép anh ... Giới hạn của tôi là 100 vạn thêm vào một giám đốc giúp anh quản lý, đổi lấy 20% cổ phần, thấp hơn tôi cũng tiếp nhận, có điều như thế anh thành phụ nhân hẹp hỏi đấy. “ Sở Tú Nữ đứng dậy mặc áo khác nhỏ chỉ có tác dụng làm dáng lên, hứng thú ăn thêm hai miếng dưa nữa, chuẩn bị rời đi, nói thêm một câu có chút ảm đạm: “ Tôi chỉ muốn kiếm đường lui thôi, tránh tương lai mất hết tất cả, vì tranh giả sản mà nhảy lầu nhảy sông có nhiều lắm, tôi không muốn đi vào con đường đó.”
Giản Phàm không hồi âm, giống đang châm chước, Sở Tú Nữ đợi thêm một lúc rồi cáo từ, ra tới cửa mới nghe thấy Giản Phàm giữ lại, lòng mừng thầm.
Có điều Giản Phàm không dễ bị khổ nhục kế và mỹ nhân kế quả mặt, chỉ bình đạm hỏi: “ Tôi hỏi cô một vấn đề, giữa chúng ta chưa có cơ sở đề tín nhiệm nhau, tiền vào tấy tôi, cô căn bản không thể khống chế, doanh lợi bao nhiêu, chỉ mình tôi thực sự biết, nhìn sổ sách, chúng tôi vẫn thuả lỗ, vậy vì sao cô đột nhiên muốn hợp tác với tôi? Mới đầu cô tới đây với mục đích thăm dò.”
“ Vì cái này. “ Sở Tú Nữa chỉ vết thương trên tấy trái Giản Phàm: “ Quá khứ quyết định tính cách một người, tôi có biết quả một chút về quá khứ phức tạp của anh, một người từng cứu người khác, từng bước lên đỉnh cao mà học được cách buông bỏ, chẳng lẽ không đáng tín nhiệm? Tôi biết, anh tuy trêu chọc tôi, nhưng anh không hại tôi.”
Nói xong bước ra khỏi cửa, thình lình quảy đầu lại, đúng lúc Giản Phàm thò đầu nhìn như trộm, cả hai cùng phì cười.
Sở Tú Nữ tới gần hơn một chút, môi hồng khẽ phả hơi ấm vào tai Giản Phàm: “ Lời này không phải tôi nói đâu, mà là Tằng Nam uống say nói đấy, cô ấy nói trong mắt cô ấy, anh chỉ đẹp trai, đáng tin hơn trước mà thôi
Giản Phàm bất giác đứng ngây ra tại chỗ đưa tấy sờ vết xẹo, không để ý tới tiếng giày cao gót đi xâ dần.
Sở Tú Nữ bước chân nhẹ nhõm vui tươi trở về xe, mở cửa ngồi lên, đưa đĩa dưa tới: “ Tiểu Vân ăn đi, ông chủ Giản cho đấy ... À phải, về viết đơn từ chức đi.”
“ Á ... “ Trương Vân vừa cầm miếng dưa suýt đánh rơi:
Sở Tú Nữ tỉnh như không nói:” Chẳng phải cô rất ngưỡng mộ anh ấy à, chúng ta chuẩn bị hợp tác với Thực Thượng, cô sang đó làm giám đốc quản lý.”
Trương Vân ngỡ ngàng chỉ nói chuyện một bữa mà mọi chuyện thay đổi nhanh vậy, từ đối địch thành đối tác: “ Anh ta đồng ý rồi sao?”
“ Chưa, nhưng anh ấy sẽ đồng ý. “ Sở Tú Nữ như vừa hoàn thành một nhiệm vụ gian nan, nhắm mắt dựa lưng vào ghế, cảm giác vô cùng thành tựu: “ Chiêu này tôi học của anh ấy đấy, chặn đường lui của anh ấy, để lại đúng một con đường, dù có là cái hố, anh ấy cũng nhảy, huống hồ hai bên cùng có lợi? Hi hi, chúng ta cũng đi theo anh ấy, âm thầm phát tài.”
Xe đã rời khỏi Phân Thủy Lĩnh, còn ở lan can tầng hai, Giản Phàm vẫn đứng đó, mắt dõi ra xâ, tai đeo tai nghe, nhưng không phải nghe nhạc mà là cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người. Đúng thế y đã lén ghi âm lại, có lẽ đó là dấu ấn không xóa mờ được của quãng đời trước kia ...
Trời dần chuyển hướng hoàng hôn, lại một ngày nữa sắp kết thúc, Giản Phàm theo thói quen tới cửa hiệu ở Đại Doanh Bàn giúp dọn dẹp rác vận chuyện đi, nhìn thời gian đã 6 giờ, vừa lái xe hàng vừa rút điện thoại ra gọi, xe đi tới đường Văn Hoa tìm chỗ đỗ lại, đợi người trong điện thoại tới.
Thi thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu, trong gương là cổng của một đơn vị, trung tấm giám định tư pháp tỉnh, Giản Phàm cũng chẳng hiểu chức năng cụ thể của đơn vị này, có điều vì một người ở đây, y luôn có vướng bận cắt không đứt.
Là Hồ Lệ Quân, tháng vừa rồi chỉ gặp nhau hai lần, mời nhau ăn cơm, đã không tìm thấy nhu tình như mật trong ánh mắt kia rồi, chỉ toàn thương thân trách phận sau tai họa, hoặc có thể nói cảm giác của đôi bên quá phức tạp, không thể quảy lại quản hệ hài hòa tùy ý nói cười như trước.
Có người nói, biện pháp tốt nhất phá hỏng tình hữu nghị nam nữ là lên giường, cũng có người nói, nếu bị phá hỏng rồi, nếu muốn duy trì quản hệ chỉ có một con đường, lên giường.
Không có gì phải nghi ngờ, Giản Phàm chưa bao giờ kỵ húy cái tư tưởng xấu xâ đó, à căn bản y coi đó là xấu xâ đâu, mà là một loại nhu cầu bắt nguồn từ sinh lý và tâm lý, bị áp chế suốt thời gian dài, chiều nay gặp Sở Tú Nữ một cái đã bị khơi lên.
Sở Tú Nữ mục đích rất rõ ràng, muốn một phần lợi nhuận của Thực Thượng để đảm bảo cho tương lai bất trắc, mà chuyện này nếu không thành, e là ngày tháng tiếp sau này ở Tân Thế Giới không dễ sống. Nói thật, Giản Phàm bội phục nhãn quảng và khí phách của Sở Tú Nữ, dù sao tìm một người trước đó không lâu còn gài bẫy mình để hợp tác, cần sức chịu đựng tâm lý rất lớn.
Khả năng Sở Tú Nữ cũng không ngờ rằng, thứ khiến Giản Phàm thực sự động lòng không phải ngôn từ sắc bén, không phải ý tưởng đặc sắc, quảnh quẩn trong đầu không phải cạnh tranh hay thỏa hiệp mà là bầu ngực trắng phau phau, còn cả xuân sắc vô biên trong chiếc váy ôm sát người, làm Giản Phàm nghĩ vẩn vơ rất lâu.
Nghĩ rất nhiều, nghĩ tới mối tình đầu, không biết Hương Hương giờ đã là vợ người ta chưa, nghĩ tới chị Tương ở nước ngoài có phải đã tìm được mối tình mới rồi không? Lại nghĩ tới Dương Hồng Hạnh, không biết tương lai có thể nắm tấy nhau đi lên thảm đỏ không? Đương nhiên nghĩ tới người sắp gặp, Hồ Lệ Quân.
Trong tất cả nữ nhân của y, người hiểu lòng người nhất, thoáng đạt nhất, nuông chiều y nhất là Hồ Lệ Quân, nếu vứt bỏ đi toàn bộ yếu tố khác, gian tình ấy là thứ tình cảm thuần khiết nhất, trừ sự thu hút lẫn nhau trong ánh mắt, trừ tiếng rên rỉ trên giường, không xen lẫn bất kỳ thứ gì bên ngoài.
Mình có thích cô ấy không? Có!
Khẳng định là thích, Giản Phàm tự hỏi lòng, luôn luôn là câu hỏi khẳng định.
Nhưng mình có cưới cô ấy không? Không, Giản Phàm cũng có sự khẳng định mâu thuẫn, có lẽ dù mình muốn, cô ấy không muốn, trong mắt cô ấy, mình giống đứa em trai che trở, yêu thương vậy, bất kể dưới tình huống nào không muốn làm mình khó xử.
Nhớ lần đầu tiên bị kéo ra thực địa, nhớ hai lần đóng giả vợ chồng chẳng phù hợp, nhớ lần đầu tiên khơi lên máu nóng nam nhân, nhớ sau khi bị Hương Hương phản bội, thời gian dài xâ cách với nữ nhân. Cũng chính đêm hoang dại đó kéo tự tôn nam nhân trở lại, lúc vụ án áp lực nhất, luôn là cô ấy giúp mình có giây phút giải tỏa hiếm hoi, Giản Phàm bất giác đưa tấy ra cười ha hả, bí mật phủ bụi trong lòng lúc này khiến y có thêm chút ngọt ngào, đồng thời thấy mình nợ chị Hồ nhiều lắm, nhiều tới không trả hết, lại thêm một vương vấn ...