Cốc! Cốc! Cốc! ... Tiếng gõ cửa kéo Giản Phàm từ ký ức quảy về hiện thực, quảy đầu sang không biết Hồ Lệ Quân xuất hiện bên cửa lúc nào, mỉm cười vẫy tắy, mở cửa xe đi lên: “ Ông chủ, sao lại nhớ tới tôi thế, đừng có xẻo tôi nhé, giờ tôi nhận lương cứng, không có chút thu nhập phụ nào đâu.”
“ Tôi là đầu bếp, cần thế' không? Chị Hồ, hết giờ làm rồi chứ?”
“ Ừ, có điều ...”
“ Tôi đưa chị về nhà.”
“ À ... Được.”
Hồ Lệ Quân muốn nói gì đó bị Giản Phàm cắt ngang, đành gật đầu, Giản Phàm khởi động xe rời trung tấm giám định, dọc đường hỏi tính chất công tác của cô, công tác so trước nhẹ nhàng lắm, chỉ phụ trách bồi dưỡng một số nhân viên tư pháp thôi, một năm rảnh tới nửa năm.
Vài lần cô muốn nói gì đó, nhưng nhìn Giản Phàm chấn chấn vui vẻ lại thôi.
Mà Giản Phàm cũng không nhịn được nhìn Hồ Lệ Quân mấy lần, cũng giống có thứ gì mắc trong cổ họng không nói ra được. Mấy lần nhìn trang phục đơn giản của cô, ánh mắt mang oán sầu mơ hồ, tóc cắt ngắn, vẫn xinh đẹp hoạt bát như thế, nhưng không còn khí thế năm xưa, từng trải với nam nhân mà nói là tài phú, với nữ nhân là khổ sở. Với cô gái coi công tác quản trọng hơn sinh mạng và hôn nhân, Giản Phàm biết, loại phản bội tới chính từ tổ chức làm cô đau thấu tim.
Tìm để tài nhẹ nhàng, Giản Phàm nói chuyện vui vẻ trong cuộc sống, Hồ Lệ Quân đáp câu được câu chăng, hỏi y chuyện làm ăn, ngôn ngữ hai người mơ hồ, cũng tạm được, có khả năng, như thế thôi .. Lặp đi lặp lại, tới tận trước nhà Hồ Lệ Quân, Giản Phàm phanh xe lại: “ Tới nhà rồi.”
Nơi này, rất quen thuộc, cách vài bước là tổ ấm ân ái của hai người một thời, Hồ Lệ Quân mở cửa xe, Giản Phàm gọi một tiếng làm động tác khựng lại, như có người chĩa súng vào, từ từ quảy đầu, nhìn Giản Phàm, kỳ thực giữa hai người căn bản không cần nhiều lời, từ trong ánh mắt của nhau nhìn ra cùng một tâm tư và bí mật.
Trong mắt Giản Phàm, Hồ Lệ Quân nhìn thấy loại khao khát, là ánh mắt khi hai người trần trụi đối diện với nhau, là ánh mắt kiến cô rung động. Còn Giản Phàm nhìn khuôn mặt thanh lệ vẫn còn đó, ánh mắt lại né tránh, như bị ánh mắt mình bắt lấy.
“ Chị Hồ, chỉ vẫn sống một mình sao? “ Giản Phàm khẽ hỏi:
Câu này mang hàm ý gì, Hồ Lệ Quân rất hiểu, gượng cười gật đầu: “ Ừ vẫn thế.”
“ Tôi ...”
Còn chưa kịp nói ra thì Hồ Lệ Quân đã bịt lấy miệng, chớp mắt buông ra ngay, như dỗ em trai, quát khẽ: “ Đừng nói.”
“ Kỳ thực ...”
Lại lần nữa Giản Phàm bị Hồ Lệ Quân bịt lấy miệng, nhưng không phải là uy hiếp vờ vịt như trước, mà là loại khẩu khí cầu khẩn:” Thật đấy, đừng nói, giờ tôi đang làm quen với một người bạn trai, tối nay hẹn nhau.”
Giản Phàm thất vọng "ồ" một tiếng, Hồ Lệ Quân buông tắy, giống người chị chỉnh lại cổ áo cho y, nhỏ nhẹ nói:” Cậu nói rằ, tôi sẽ không đành lòng từ chối, cũng không từ chối được ... Nhưng giờ khác rồi, ở bên nhau, tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, nữ nhân cuối cùng phải có chỗ đi về . Cậu có hiểu không?”
“ Tôi hiểu ... “ Giản Phàm khom lưng lấy trong ngăn xe ra một thứ, là cái túi không có gì đáng chú ý: “ Món quà, tặng cho chị, tôi chuẩn bị lâu rồi, muốn tặng chị ... Nhưng bận quá nên không đưa được, chắc chắn chị thích, đừng từ chối.”
Hồ Lệ Quân vui vẻ nhận lấy: “ Ừ, tôi biết tài nghệ của cậu, nhất định sẽ thưởng thức.”
“ Chị Hồ, có gì khó khăn đừng chịu đựng một mình, chị còn có tôi, trước kia chị giúp tôi thành nam nhân thực sự, giờ tôi muốn làm điểm tựa cho chị.” Giản Phàm giờ chỉ có thể nói câu này:
“ Ừ, đi cẩn thận.”
Hồ Lệ Quản chủ động nói lời chia tắy, Giản Phàm gật đầu, nhìn cô đứng bên đường vẫy tắy, xe từ từ rời nơi hai người bắt đầu.
Tới trong kích động, đi trong bình đạm, chuyện nam nữ hình như đều không thoát được công thức chung đó. Rất lâu sau Hồ Lệ Quân mới ngừng vẫy tắy, miệng nở nụ cười nhẹ, vừa đi vừa mở gói giấy, bên trong là cái hộp da, nụ cười của cô cứng lại, mở hộp bên trong là lớp vải đỏ, chiếc đồng hồ Omega nữ, nhìn cái đồng hồ rẻ tiền trên tắy, ký ức ngọt ngào trong tim thoáng quả, bất tri bất giác bước chân cô dừng lại.
" Oa, chị Hồ, cái đồng hồ của chị nát quá, không xứng với chị chút nào!" Giản Phàm cầm cổ tấy Hồ Lệ Quân nâng đồng hồ lên nhìn:
" Tôi thích đồng hồ Omega, nhưng tiền lương của chúng ta mua nổi không? Chiếc bình thường cũng giá cả vạn" Hồ Lệ Quân nói một câu khiến Giản Phàm lè lưỡi.
Còn bây giờ cái đồng hồ này khẳng định là không phải loại bình thường, có thể khiến Giản Phàm xưa nay tiết kiệm móc hầu bao mua một thứ quý giá như vậy. Hồ Lệ Quân bất ngờ lại cảm động, chiếc đồng hồ này thể hiện vị trí của cô trong tim Giản Phàm, nụ cười lần nữa hiện diện trên môi, nụ cười ấm áp hạnh phúc. Cậu ấy luôn tinh tế như vậy, dù là nhìn nghi phạm hay tình nhân, không gì quả được ánh mắt đó ... Nghĩ tới đó, cô ý thức được vấn đề nghiêm trọng, cậu ấy có thể nhớ một câu nói bâng quơ của mình, như vậy chắc chắn không quên giây phút bên nhau, hai người ăn ý tới mức tới bản thân không muốn thấy.
Hồ Lệ Quân biết bông hoa ái tình giữa hai người dù nở rực rỡ thế nào cũng không thể kết trái, nếu đã biết như thế sao cô còn có thể để Giản Phàm phải vướng bận vì mình mà lỡ dở tương lai, đó là điều cô không muốn thấy nhất.
Cạch!" Hồ Lệ Quân đóng hộp da lại, cô sẽ
trân trọng món quà này cũng như tình cảm nó gửi gắm, nhưng sẽ cất kỹ nó.
Nước xâ chẳng thể giải cơn khát gần, nước gần lại chẳng thể uống.
Rời khỏi tiểu khu, Giản Phàm có chút chán chường, ở Đại Nguyên có một nữ nhân duy nhất tiếp nạp mình đã từ chối mình rồi. Bất kể sự thực là gì, bất kể đôi mắt đọc thấu tâm sự của y nhìn thấy gì, Giản Phàm tôn trọng quyết định của Hồ Lệ Quân. Có lẽ vài năm sau gặp lại vẫn là đơn hình lẻ bóng, trơ trọi một mình, hoặc thành vợ thành mẹ, dù thế nào cô ấy đưa quyết định, y sẽ ùng hộ ...
Thu lại tâm sự, lái xe tới tiểu khu Hồ Thiên ở ngoại thành phía nam, gọi Đường Đại Đầu xuống lấy đồ, đó là bữa ăn y vốn chuẩn bị cho hai người.
Xe dừng ở cửa tiểu khu, tối mùa hè, vài ba người đi hóng mát ra vào, trong sân vài dụng cụ thể thao đơn giản, xung quảnh đám trẻ con nô đùa truy đuổi nhau, nơi này chẳng phải chỗ phồn hoa, nhưng lại là nơi thích hợp sinh sống. Cái ghế dài, hai ông già tóc trắng, chắc đang chia sẻ chuyện nhà, đa phần là nhà ba người nắm tấy nhau đi trong tĩnh mịch, Giản Phàm có chút khao khát.
Buổi chiều Sở Tú Nữ nói rất nhiều, nhưng câu khiến y nhớ nhất là, chẳng lẽ anh không cần cuộc sống nữa? Anh sống thế có tự do không?
Cứ tưởng mình đã nhìn thấu mọi thứ rồi, mình đã hiểu cuộc sống này lắm rồi, rời Quế Viên, hai năm tĩnh lặng định cất tiếng hót kinh động, kết quả vẫn thế, vẫn thức khuya dậy sớm, ngoài con số trong tài khoản không ngừng tăng lên, cuộc sống mình khao khát vẫn xâ vời, dù mình có tự thị thông minh hơn người ra sao, rốt cuộc vẫn như bè gỗ giữa đại dương mênh mông, mãi mãi mong bến đỗ ...
Cuộc nói chuyện với Sở Tú Nữ, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Hồ Lệ Quân để lại rất nhiều cảm xúc, cho dù y thấy hết, cuộc sống vẫn đầy những bất đắc dĩ không phải chúng ta có thể kiểm soát ... Chị Hồ lúc này chắc một mình ở nhà ôm gối xem TV, cuộc hẹn đó là không có thật, nhưng dù ở cùng mình cũng chỉ là bong bóng rồi có một ngày tắn vỡ ... cũng không thật, mình đã không thể cho chị ấy, vậy cũng không thể ích kỷ giữ lấy chị ấy, phải buông tấy dù đó là chuyện khó khăn đến đâu.