Ở trong phòng, lúng túng rất lâu Dương Hồng Hạnh mới dám đưa mắt nhìn Giản Phàm, ai ngờ y đang cúi đầu cười, á một tiếng, cài cúc áo lệch rồi, giữa khe áo, bầu vú đang dựng lên kiêu ngạo khao khát, vừa chỉnh vừa trách: “ Tại anh, tại anh ..”
“ Em còn chẳng nghe thấy, sao chỉ trách anh ... Mẹ đi rồi, lần này chắc không về đâu, chúng ta tiếp tục đi. “ Giản Phàm cười hăng hắc, cái bộ dạng tiểu nhân đắc ý, ôm lấy eo Dương Hồng Hạnh, cô quảy đầu bỏ đi không thèm để ý, nói thế thôi, chứ vừa rồi bị dọa một phát, chỗ nào đó cũng rụt lại rồi, biết thời cơ không thích hợp nữa, đi tới bên cửa phòng ngủ, nhìn Dương Hồng Hạnh chuẩn bị quần áo để thay: “ Hạnh Nhi, em đưa hết tiền cho anh rồi, lỗ vốn thì sao?”
“ Lỗ thì lỗ thôi, mẹ anh sớm nói anh thích phá, không phá hết không quảy đầu, lỗ càng tốt, thế anh mới chịu yên phận, đi ở rể, chăm sóc em và mẹ em.”
Thấy cô lấy quần áo xong muốn ra ngoài, Giản Phàm chắn đường: “ Nếu anh lãi thì sao?”
“ Lãi thì mua căn nhà lớn, vẫn chăm sóc mẹ con em, hài lòng chưa? Mẹ anh nói rồi, đó là truyền thống nam nhân Giản gia. “ Dương Hồng Hạnh nhướng mày đắc ý, có vài phần thông suốt chấp nhận số mệnh, má vẫn chưa phai hết áng hồng, có chút bên lên né tránh ánh mắt nóng bỏng của Giản Phàm:
Giản Phàm đưa hai tấy ôm mặt cô, hôn chụt một cái, trả cô sổ tiết kiệm: “ Vậy mà cũng học kinh tế vụ làm ăn này của em có chút lỗ vốn rồi, trả em đó, anh tiêu không nổi.”
“ Chê ít à? “ Dương Hồng Hạnh biết số tiền này đối với chuyện kinh doanh mà nói như muối bỏ biển, vuốt má Giản Phàm an ủi: “ Đừng lo, thiếu bao tiền, không đủ em vay đám Vũ Vân.”
“ Ài, sao em không hiểu anh nhỉ, anh đã tu luyện mấy năm như thế, chẳng lẽ bản lĩnh nuôi vợ cũng không có, xem thường anh quá rồi.” Giản Phàm cũng vỗ vỗ má Hạnh Nhi an ũi:
“ Đừng có sĩ diện đấy.” Dương Hồng Hạnh không tin:
“ Em thật là, nghĩ anh vẫn là giai cấp vô sản à, mấy tháng em không có nhà, hơn trăm người làm việc cho anh đấy, đừng xem thường cơm hộp, kiếm lắm. “ Giản Phàm nâng cằm cô lên: “ Đừng nói nuôi vợ, nuôi thêm tình nhân cũng không thanh vấn đề ... Á...”
Chát, tấy Giản Phàm bị Dương Hồng Hạnh đánh bạt đi, Giản Phàm biết lỡ mồm rồi, nhưng có xin lỗi thế nào cũng không thể thu về câu nói đó nữa, Dương Hồng Hạnh mặt lạnh như sương băng, đó là tâm bệnh lớn nhất của cô, bị cái mồm không nắp của Giản Phàm khơi lên, làm sao cô chịu nổi: “ Cút .
Em không muốn nhìn thấy anh, nam nhân không kẻ nào tốt đẹp.”
Nói rồi vào phòng vệ sinh, vặn nước rào rào.
Giản Phàm liên tục tát mình, đắc ý quá lỡ miệng rồi, rón rén tới bên phòng vệ sinh gọi: “ Hạnh Nhi, anh đi đây, em nghỉ ngơi một lúc, buổi trưa anh đón em tới xem công xưởng chế biến của anh, ở Phân Thủy Lĩnh ... Em đi không?”
Dương Hồng Hạnh rửa mặt, không thèm trả lời.
“ Anh đi thật đấy. “ Giản Phàm uy hiếp, nhưng uy hiếp không hiệu quả, Dương Hồng Hạnh đá cửa rầm một cái, tỏ ý mình đang tức giận:
“ Anh chỉ nói thôi mà, đó là suy nghĩ chung của nam nhân, lại chẳng phạm pháp ... Em giận anh, anh đi thật đấy, không tới nữa, không bao giờ tới nữa ... Hừ ... Không thèm để ý thì thôi.” Giản Phàm miệng thì cười, khẩu khí rất tức giận, nói ầm ầm, sau đó kéo cửa chống trộm, đóng sầm lại, nhưng người vẫn ở trong phòng.
Lần này hiệu quả rồi, cửa phòng vệ sinh bật mở, Dương Hồng Hạnh mặt còn ướt sũng hoảng hốt chạy rằ, thấy Giản Phàm đứng dựa tường dáng vẻ lưu manh vô lại, cười xấu xâ, cơn giận bùng lên, tức, tức tới không biết nói gì nữa.
“ Trưa anh tới đón em nhé, xem chỗ anh sáng nghiệp. “ Giản Phàm đi tới, khẽ lau nước trên má cô, ôn nhu nói:
“ Anh ... “ Dương Hồng Hạnh mím môi, muốn giận mà hết cách cuối cùng dậm chân nói một câu hờn dỗi: “ Vậy thì đến sớm một chút.”
“ Ngoan, đáng lẽ phải sớm như thế rồi, như vậy tốt biết bao.
Giản Phàm cúi xuống, hôn nhẹ một cái, lại cái nữa, lại cái nữa, hôn tới quên cả muốn làm gì rồi, đến khi Dương Hồng Hạnh đuổi mấy lần mới chịu đi.”
Dương Hồng Hạnh ra cửa cầu thang nhìn mãi tới khi không thấy bóng dáng cũng không nghe thấy tiếng bước chân nữa mới về nhà, lưng dựa vào cửa, thở một hơi, tâm tình cũng cực tốt. Cô mở nhạc trong phòng ngủ, cởi quần áo vào phòng tắm, vòi nước hoa sen âm ấm xả thẳng vào mặt, cảm giác khoan khoái chạy dọc khắp người, kỳ cọ thân thể, tới ngực, nhìn da dẻ trắng nón có vài dấu tấy hồng hồng, cười xấu hổ, mẹ mà về muộn chút nữa, nói không chừng ..
Mà câu cuối anh ấy nói có ý gì, Dương Hồng Hạnh không hiểu, có điều cô cũng cảm thấy rất tốt.
Mùa hè oi ả đã tới đúng hẹn với Đại Nguyên, thời tiết tuy khó chịu nhưng cũng mang tới không ít sắc màu, cây cối xanh ngăn ngắt, các loại hoa đua nhau khoe sắc màu. Các cô gái cũng mặc những chiếc váy mỏng nhất ngắn nhất có thể, còn với Thực Thượng lấy đánh du kích làm chủ thì gặp phải mùa đông tàn khốc ...
Thời gian đã tiến vào tháng bảy, bắt đầu mùa mưa, vừa mới đầu tháng thôi mưa xối xả mấy ngày liền, mà mưa đổ xuống chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, thời tiết còn khó đoán hơn trẻ con. Trương Vân và Hứa Nhạc Sơn được chỉ thị của tổng giám đốc, mật thiết chú ý động tĩnh của Thực Thượng, có điều càng nhìn càng thấy thời thế của Thực Thượng đã quả rồi, Giản Phàm cũng đã hết phép chẳng khác gì người phàm, thị trường cơm hộp nhanh chóng trượt dốc như mọi năm.
Tân Thế Giới kinh doanh nhiều năm nên biết rõ lắm, nếu bỏ đi Đại Doanh Bàn thì số lượng hộp cơm bán ra ở hai mùa xuân thu trên 4000, nhưng bước vào tháng 7, tệ nhất có khi chưa tới 1000. Năm nay cũng vậy 5 chiếc xe bán hàng bên ngoài nghỉ 2 xe, không vì cái gì khác, mưa một trận thôi là đi mất lợi nhuận mấy ngày, không đáng chút nào. Toàn bộ sảnh ăn nhanh của Tân Thế Giới rộng hơn 500 m2 mà lượng tiêu thụ giảm xuống tới chỉ còn 600 - 700, với chi phí nhân viên và mặt bằng như thế phải nói là lỗ nặng.
Thực Thượng chiếm cứ ưu thế có một không hai ở Đại Doanh Bàn cũng không chịu nổi kiếp nạn, vốn số nhân viên lâm thời sử dụng của Tân Thế Giới thời đỉnh cao là gần 200 người, khi các trường học bắt đầu vào kỳ nghỉ thì giảm mạnh chỉ còn 40 người, tiếp tục giảm xuống còn 30, rồi 20, đến khi không dùng bất kỳ một ai nữa, thay bằng nhân viên chính thức ở quán khu đại học lui về.
Còn đầu bếp cũng giảm bớt, 10 người xuống 8 người, cuối cùng 6 người, có người vừa nấu ăn vừa đi đóng gói. Không chỉ thế tháng 7 ngày cả doanh thu từ bữa sáng cũng thu hẹp rất nhiều, Hứa Nhạc Sơn tính sơ sơ Đại Doanh Bàn tối đa 3000 xuất/ ngày, sáu cỗ xe lưu động được 2000 xuất là giỏi rồi.
Làm ăn không tốt, ai cũng giật gấu vá vai, hơn nữa trận mưa lớn bất ngờ vào trưa ngày mùng 6 tháng 7 khiến hơn 1000 xuất cơm của Thực Thượng bị thừa lại trong quán, phải kéo hàng xe đi xử lý như rác. Tin tức này đối với đám người Tân Thế Giới mà nói, chắc chắn là tin phấn chấn nhất mùa hè.
Hiện giờ à, không ai làm khó Thực Thượng nữa, ít nhiều còn thấy thầm may là đưa Thực Thượng tới, tầng một bán đồ ăn nhanh kém đi chứ tầng 2 thì vẫn hưng thịnh như xưa. Vì đối tượng khách hàng họ nhắm tới là nhân viên văn phòng nên chẳng ảnh hưởng gì. Hơn nữa Hứa Nhạc Sơn còn bắt chước Giản Phàm, nhân cơ hội lấy hình thức lương hàng ngày lôi kéo đầu bếp Thực Thượng tới Tân Thế Giới, những đầu bếp đó bất kể làm bánh nguội hay cơm nóng đều sở trường, lại tận dụng mùa hè mọi người đi chơi muộn, Tân Thế Giới bán thêm bữa ăn khuya, bù lại không ít doanh thu thiếu hụt của mảng ăn nhanh.