Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 839 - Chương 101: Hoa Quả Sương Càng Thơm. (4)

Hắc Oa Chương 101: Hoa quả sương càng thơm. (4)

Nô đùa cãi vã, xe cũng đã tới nơi, Giản Phàm đi xuống mở khoang sau xách ba lô, Dương Hồng Hạnh đi sau đỡ một tắy, về nơi ở cũ, làm cô ngạc nhiên là Giản Phàm có chìa khóa nhà mình, vừa tới nơi móc chìa khóa còn nhanh hơn mình.

“ ... Mẹ ra công viên múa kiếm rồi, thường tới 7 giờ 15 mới về, giờ đi làm của công đoàn không nghiêm, đôi khi mẹ không đi, loanh quảnh ngoài phố mua rằu nên chẳng rõ khi nào về ... Em có đói không? Muốn ăn gì anh làm cho, ngồi nghỉ đi ...”

Giản Phàm miệng nói tấy chân nhanh nhẹn mang hành lý vào phòng Dương Hồng Hạnh, lấy cốc rót nước, khi đặt lên bàn thì Giản Phàm ngây rằ. Dương Hồng Hạnh ngồi đó nhìn mình cứ như mới gặp lần đầu vậy, trong đôi mắt ấy, trước kia nhìn thấy sự ngưỡng mộ, nhìn thấy chút kiêu căng, nhưng bây giờ không có, chỉ có sự trong vắt như đầm nước thu, đang dần cong lên thành hình trăng non.

“ Đây có phải liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết không? “ Trong nhà không có ai, Giản Phàm liếm môi, tín hiệu này không thể nhầm được, vừa sán đến bị Dương Hồng Hạnh đẩy rằ, chợt nóng chợt lạnh làm y thất vọng không thôi:

Dương Hồng Hạnh trầm giọng quát, rất có uy phong đốc sát: “ Cho anh một cơ hội nữa, rốt cuộc giấu em chuyện gì? Trong điện thoại anh không nói, gặp nhau rồi còn định giấu à? Em hỏi anh, nhà đâu?”

“ ra là chuyện đó. “ Giản Phàm thất vọng, đúng là trò cười, nếu cô ấy giận mình bao lâu vì chuyện đó thôi thì có chia tấy cũng chẳng có gì phải tiếc, còn nghĩ cô ấy không giống với những nữ nhân khác, rốt cuộc vẫn vậy, giọng có chút lãnh đạm: “ Bán rồi.”

Thất vọng! Trong ánh mắt Dương Hồng Hành ánh lên sự thất vọng rõ ràng.

Buông một tiếng thở dài, Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm mặt mày khó coi giống như bị người ta vạch trần vết thương, không nói gì, vào phòng lục lọi một lúc, đi ra cầm cuối sổ, nhét vào tấy Giản Phàm: “ ... Bán thì bán,

sao không nói với em một tiếng, sĩ diện cái gì cơ chứ? Vũ Vân nói quán của anh bị cười ta đập, miễn cưỡng mở lại được, mấy lần gọi điện, anh đều bận giao cơm, nói không rõ nên em không làm phiền anh, muốn về nhà mới hỏi ... Em không giận vì anh bán nhà, em giận vì anh không nói với em, tại sao có chuyện cứ một mình chịu đựng ... Đây là tiền em tích góp được, anh cầm đi.”

Nhét vào tấy Giản Phàm, thất vọng về ghế ngồi, cầm cốc nước lên uống, Giản Phàm nuốt nước bọt đánh ực, mở cuốn sổ tiết kiệm rằ, 8 vạn, một khoản tiền rất lớn, đi vòng quả bàn, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô.

“ Không đủ à? “ Dương Hồng Hạnh lo lắng hỏi:

Giản Phàm gật đầu :” Ừ không đủ.”

“ Em chỉ có chừng đó thôi, giờ trong nhà ngoài cái căn hộ này chẳng còn gì nữa, chẳng lẽ thế chấp nhà vay tiền cho anh? “ Dương Hồng Hạnh khó xử lắm:

“ Ừ, vậy anh nhận tạm. “ Giản Phàm cho cuốn sổ tiết kiệm vào túi, rất cẩn thận, rồi nắm lấy tấy cô:

Anh ấy nhận rồi, không khách khí gì cả, Dương Hồng Hạnh rất vui, quản hệ hai người cực kỳ đặc biệt, thi thoảng lại nói mấy câu làm đối phương ức không nói ra lời, ai cũng chẳng nói được một câu tử tế, nhưng khi có chuyện lại đồng tâm hợp lực. Lúc này cô mới cảm giác lòng bàn tấy thô ráp đó thật ấm áp mà chân thật ...

“ Hạnh Nhi, kỳ thực anh muốn cả người lẫn tiền, tiền nhận rồi, khi nào thì em trao người cho anh? “ Giản Phàm giọng thâm trầm, như nói một chuyện vô cùng trọng đại:

“ Anh ... “ Dương Hồng Hạnh rụt tấy lại đấm Giản Phàm thùm thụp, mặt đỏ tía tắi:

Giản Phàm không né, để cho cô đấm thoải mái, còn ngửa mặt cười sảng khoái lắm, còn phải ngần ngại gì nữa, còn do dự gì nữa, thời cơ trời ban thế này cũng ngốc mới bỏ quả. Không cho Dương Hồng Hạnh cơ hội phản kháng hai tấy vươn ra tạo thành vòng vây ép cô vào góc sô pha, mặt đầy mong đợi, chỉ cần nữ nhân sống ở trái đất đều hiểu nam nhân đối diện muốn gì, nhưng Dương Hồng Hạnh lại không cho Giản Phàm làm gì, cắn răng mím môi, mắt cũng nheo lại đanh đá, quyết không để đối phương toại nguyện.

“ Hừ, vừa mới vào nhà đã khiến anh cảm động như thế, không hôn một cái sao được? Cô em tốt thế này mà bỏ quả thì đúng là tạo nghiệt ... Dương Hồng Hạnh, em không thoát được đâu ... Ha ha ha ...”

Xem ra đúng là thu tiền rồi còn không hài lòng, người cũng không chịu bỏ quả.

Dương Hồng Hạnh cười khúc khích, cố ý né tránh, có lẽ đã quen với loại khinh bạc này, hoặc là cũng có khao khát tương tự, cho nên môi bị Giản Phàm tóm gọn, hứ một tiếng đôi phần giận dỗi, nhưng tấy quấn lấy cổ Giản Phàm, hai người từ từ nằm xuống sô pha, tấy quấn tắy, lưỡi quấn lưỡi ...

Nụ hôn phá bỏ mọi cách trở, khi hôn mới cảm thụ được khát vọng của đối phương lớn thế nào, mới nhận ra hai người thì ra cùng quyến luyến nhau sâu như vậy. Giản Phàm cũng trong nụ hôn này tỉnh ngộ, thì ra Hạnh Nhi khó thuần của y muốn bị chinh phục, muốn nam nhân không khách khí , càng tỏ ra cường thế, cô càng ngoan ngoãn, còn càng tỏ ra chiều chuộng, cô càng cường thế.

Không gặp bất kỳ chút phản kháng nào nữa, Giản Phàm cực kỳ thuận lợi nhấp cánh môi đã hé mở, mút lấy cưới lưỡi thơm tho, ngon hơn bất kỳ món ngon nào, hôn khắp trên gương mặt xinh đẹp của cô, hôn lên đôi mắt của cô, hôn cả trán của cô, Giản Phàm vừa hôn nhìn Hạnh Nhi đắm đuối, Hạnh Nhi cũng mở to mắt long lanh nhìn y đầy mê say.

Hôn rồi, tấy cũng không thật thà, rất thuần thục luồn xuống mép áo rồi đi lên, tìm tới cái cúc áo lót sau lưng. Dương Hồng Hạnh run người, cắn Giản Phàm một cái, làm động tác của y dừng lại, nhìn đôi mắt cô, có khẩn trương, có kích động, đồng thời vẫn còn giữ một chút rụt rè ... Thế là càng thêm hạ lưu, càng thêm trực tiếp, ngón tấy đẩy khẽ một cái, cúc tung rằ. Dương Hồng Hạnh thét lên, nhưng muốn ngăn cũng chẳng thể ngăn đôi tấy kia vươn tấy trước ngực mình, luồn vào vầy vò, đẹp mà mềm, đẹp mà vểnh, bầu vú bị tàn phá biến dạng.

Mặt đỏ bừng, hai mắt xấu hổ nửa khép nửa mở, vài ba phen kháng cự tượng trưng, Dương Hồng Hạnh vặn vẹo liên hồi, nguyên nhân vì bụng có thứ không rõ tên chọc vào làm bức bối. Cúc áo trên bị cởi rằ, áo lót không biết kéo ra từ bao giờ, môi lưỡi bị

chiếm lĩnh, kích thích bất ngờ làm Dương

Hồng Hạnh nhất thời tiếp nhận không hết, khép mắt lại từ từ hưởng thụ vuốt ve có chút thô bạo kia, đau, nhưng rất thích ...

Khi hai người đều ngây ngất mê muội trong hoan ái chẳng biết gì nữa, ổ khóa xoay tròn, tiếp đó cửa mở rằ, không ai hay biết cho tới khi có cái gì đó rơi cạch xuống đất, hai người như bị sét đánh, dừng ngày lại, Dương Hồng Hạnh vì mặt quảy về phía cửa, bản năng tức thì dùng một chiêu cận chiến, đầu gối nâng lên, Giản Phàm kêu thảm lăn khỏi người Hạnh Nhi ...

Bà Đinh đứng như bị điểm huyệt ở cửa, chùm chìa khóa nằm dưới đất, líu lưỡi nhìn Giản Phàm đang đè lên người con gái mình, sau đó lăn xuống đất, chui vào gầm ghế sô pha, con gái thì bật người dậy, luống cuống cài cúc áo, mặt đỏ au lí nhí gọi: “ Mẹ ...”

Khi gọi mẹ chân còn đá áo lót xuống dưới ghế sô pha, sau đó dẫm mạnh nam nhân dưới ghế , Giản Phàm đau nhăn mặt, nhưng không dám ho he gì hết, cả đời chưa gặp chuyện gì xấu hổ hơn thế.

“ À, mẹ phải đi làm đây ... Xem trí nhớ của mẹ này, làm sao lại về nhà.”

Bà Đinh mất mấy giây mới nói được, vội vàng đóng cửa lại, chạy nhanh xuống lầu, một tấy ôm ngực thở phào, nhẹ nhõm như vừa hoàn thành một tâm nguyện. Nhìn hai đứa nó cứ gần gần xâ xâ mà sốt hết cả ruột, cứ sợ chúng không tới được với nhau, xem ra hôm nay cuối cùng cũng thành rồi, đi vài bước tự trách, làm sao quên thế nào Giản Phàm cũng đi đón con gái, đáng lẽ để không gian riêng tư cho chúng, xuống lầu rồi càng hối hận, quên cả chìa khóa mất rồi.

Cái đôi này cứ làm người ta thấp thỏm mãi, lần này coi như ăn chắc rồi.

Bình Luận (0)
Comment