Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 838 - Chương 100: Hoa Quả Sương Càng Thơm. (3)

Hắc Oa Chương 100: Hoa quả sương càng thơm. (3)

Giản Phàm để lại một cái ba lô, xách hai valy cái đi tới, đợi đôi kia gặm nhau xong mời chỉ chỉ hành lý. Lúc này đã nhìn rõ rồi, nam nhân kia là soái ra đeo kính trông rất trí thức, đưa Nguyệt Nguyệt lên xe trước, quảy sang ấn nút mở cốp xe, hất hàm ra hiệu với y: Cho vào đó!

Giản Phàm nổi nóng muốn đá thằng chó láo toét này hai phát, cuối cùng thở dài cho vào cốp xe, nam nhân kia tiêu sái rút ví rằ, lấy ra 1 tờ tiền, Giản Phàm theo thói quen, chưa nghĩ gì đã nhận lấy đút vào túi, nam nhân phất tấy "không cần trả lại" rồi lên xe đi như một làn khói.

10 đồng, Giản Phàm vuốt tờ tiền ra có chút buồn cười, con mẹ nó đi cái xe Fiat mà làm bộ thấy ớn, 10 đồng mà còn bảo là không cần trả lại, đúng là phù phiếm. Quảy lại thấy Dương Hồng Hạnh dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn mình, không vui mắng: “ Sao anh xách đồ cho người ta còn lấy tiền?”

“ Hắn đưa cho anh mà, em nhìn thấy đấy thôi, thật là ít ra phải 100 chứ, đưa 10 đồng còn nói không phải trả lại.”

“ Anh ăn mặc thế này, người ta không coi anh là công nhân vận chuyển mới lạ.”

“ Ha ha ... Anh đi vội quá nên quên. “ Giản Phàm cúi đầu xuống, đêm quả đột nhiên lên cơn điên sau đó chạy ra ga, thế nên vẫn mặc bộ quần áo công nhân cho tiện làm việc ở xưởng, sai lầm sai lầm, mặt dày cất tiền đi: “ Đi, chúng ta cũng có xe.”

Dương Hồng Hạnh ở sau lưng phì cười, xem ra cái tính thấy tiền đút túi không sửa được rồi, mím môi cười theo sau, nhìn Giản Phàm xách hành ly đi như bay, ném lên khoang sau, đóng cửa lại ưu nhã làm động tác mời: “ Oa, Giản Phàm, vài tháng không gặp anh đã thuộc tộc có xe rồi nha.”

“ Còn không à, anh có hai cái, chuyên chở cơm hộp, em về rồi thành chuyên chở em. “ Giản Phàm lên xe thuần thục lái khỏi bãi đỗ:

Dương Hồng Hạnh xem chừng về nhà tâm trạng rất tốt, không trách y nói linh tinh, hứng thú nhìn đường phố và nhà cửa, sau đó chuyển hướng nhìn chàng trai quen thuộc có chút xâ lạ này.

Ba năm trước cũng là chàng trai ấy đưa cô đi, hôm nay cũng là người đón cô về, thành phố này đã thay đổi nhiều rồi, không biết ánh ấy có thay đổi không?

“ Hạnh Nhi, cô gái vừa rồi là ai thế?”

“ Chà, mới thế mà đã chú ý người ta rồi à?” Dương Hồng Hạnh bĩu môi, biết ngày thế nào cũng nhìn chằm Nguyệt Nguyệt:

“ Không phải, anh nói giữa đường mà hôn nhau như không, nghiên cứu sinh bọn em chuyên nghiên cứu cái này à?”

“ Anh hưởng gì tới anh? Lắm chuyện ... Còn kiếm của người ta mười đồng, không thấy xấu hổ à?” Dương Hồng Hạnh lườm một cái:

“ Xì, tiền do lao động mà có, chẳng việc gì phải hổ thẹn, anh không trộm không cắp, sao nào?” Giản Phàm để ý ánh mắt Dương Hồng Hạnh, có chút không thoải mái, hỏi thẳng: “ Hạnh Nhi, có phải anh ăn mặc tầm thường, đi cái xe chở hàng, làm em thấy ngứa mắt không?”

“ Ngứa mắt cũng quen rồi, em chẳng lạ nữa, có điều hợp với anh lắm, nhớ trước kia mặc cảnh phục lên mặt hơn cả cục trương Lương. “ Dương Hồng Hạnh duỗi tấy vặn mình, ưỡn bộ ngực không quá nảy nở đón lấy cơn gió nhẹ man mát quen thuộc của Đại Nguyên vào sáng sớm, vẻ mặt như cũng đã ngà say:

Giản Phàm không biết là Dương Hồng Hạnh đang khen hay chê mình nữa, có điều nghe ra cô đúng là không để ý thật, thi thoảng lại nhìn vài cái, Dương Hồng Hạnh cũng ăn mặc đơn giản, quần âu màu xám và chiếc áo sơ mi trắng kẻ caro đỏ, tóc đã cắt ngắn gọn gàng, buộc cái đuôi ngựa, làm cô trông quê mùa hơn, có điều cách ăn mặc đó làm y yên tâm hẳn.

Lúc này vừa mới xuống tàu hỏa, Dương Hồng Hạnh còn mang chút mới mẻ và hưng phấn, hai người giống mọi khi đấu khẩu vài câu, ngược lại không khí thành hòa hoãn tự nhiên.

Trên đường phố đa phần chỉ có người tập thể dục buổi sáng, Dương Hồng Hạnh chỉ một tòa nhà nói khi cô đi thì chưa có, thời gian trôi quả thật nhanh, Giản Phàm giải thích mấy tháng quả y lang thang ngoài đường suốt, biết giá nhà tăng vòn vọt, không khai phát nhanh sao được, đợi đèn đỏ hỏi: “ Này, em còn đi Bắc Kinh nữa không?”

“ Đi chứ. “ Dương Hồng Hạnh đưa tấy tính: “ Xem nào ... Tháng 10 đi lấy bằng, mấy tháng này em thực tập.”

“ Lấy bằng xong thì sao?”

“ Kiếm công tác, lập giả đình, sau đó ... Giống như anh hay nói, sống quả ngày thôi, còn sao nữa?”

“ Vậy lập giả đình với ai, đã nghĩ kỹ chưa?” Giản Phàm vừa hỏi vừa trừng mắt lên uy hiếp, điệu bộ không chọn anh liệu hồn:

Dương Hồng Hạnh phì cười, đẩy mặt Giản Phàm rằ, thở dài: “Anh lo xâ thế làm gì, công tác còn chưa có đây này ... Ôi trước kia cứ nghĩ học thạc sĩ xong oai lắm, giờ mới phát hiện mình vẫn chẳng làm được gì, hiện giờ sáng sớm người đi tàu điện ngầm ở Bắc Kinh, có quá nửa là đi tìm việc làm ... Ài ...”

Nghe cô thở dài, Giản Phàm cười toét miệng, về rồi vậy là y yên một trăm cái tâm rồi, chỉ cần người ở đây còn lo gì nữa:” Cuối cùng em thấy được hiện thực tàn khốc rồi hả, tốt, tránh trái tim em không muốn về Đại Nguyên nữa.”

Dương Hồng Hạnh hừ một tiếng, câu này làm cô như chợt nhớ ra chuyện gì, nheo mắt lại nhìn Giàn Phàm chằm chằm như không muốn bỏ sót biến hóa nào, giọng lành lạnh: “ Giản Phàm, mấy tháng quả có chuyện gì giấu em không?”

“ Không có.” Giản Phàm khẳng định chắc chắn, mấy tháng quả không phạm lỗi gì cả, chỉ một lần suýt thôi:

“ Không phải chứ, vậy mấy tháng quả anh làm những gì? “ Dương Hồng Hạnh như thể đang thẩm vấn phạm nhân:

“ Bán hộp cơm ở chợ nhân lực, chuyên bán cho người đi tìm việc như em đấy.”

“ Không đùa, còn nữa.”

“ Bán thịt.”

“ Vẫn còn.”

“ Thì mỗi tuần đi thăm mẹ em, mẹ em giờ điều dưỡng thân thể tốt lắm, trước kia tiêu hóa không tốt, giờ anh mỗi bữa đều nấu thịt cho ăn cũng không thành vấn đề.”

“ Anh không nói được cái gì hữu dụng à? Toàn nói nhảm.

Dương Hồng Hạnh tuy trong lòng cảm động nhưng cái miệng không tha người, rõ ràng là không hài lòng vì chưa thẩm vấn ra được điều mình muốn nghe:

- Cái gì mà nói nhảm, mẹ em khỏe, mẹ anh khỏe, anh khỏe, mọi việc trong nhà đều tốt, còn gì quản trọng hơn nữa nào?” Giản Phàm đường đường chính chính nói một câu làm Dương Hồng Hạnh nghẹn luôn:

“ Em không có ý bảo những điều đó không quản trọng. “ Nghĩ một lúc Dương Hồng Hạnh có chút giận dỗi: “Em muốn hỏi anh, anh giấu em chuyện gì?”

“ Anh giấu cái gì? “ Giản Phàm oan ức lắm, mấy tháng gặp nhau chẳng được chút ngọt bùi nào đã bị chất vấn đủ kiểu: “ Em đừng có nghe chuyện đồn thổi linh tinh đổ lên đầu anh, xem anh đi, anh đã quảy về tầng lớp nhân dân lao động vinh quảng rồi, vậy mà em vẫn còn nghi ngờ anh lăng nhăng à?”

Ngôn từ xác đáng, sự thực rõ ràng, Dương Hồng Hạnh không thể không tin, nhưng sự quản tâm của cô không chỉ có thế: “ Chuyện đó em không nghi anh, nhìn cách ăn mặc không ra gì là biết, có phải là vì thiếu chỗ dựa kinh tế nên anh mới không có vốn liếng lăng nhăng không?”

“ Ha ha ha ha. “ Giảm Phàm cười một tràng dài, nói tới kinh tế, trong thành phố này không nhiều thanh niên tự lập có thể hơn y, hoặc nói thẳng ra là không thể có: “ Đừng nói anh, em cũng thế.”

“ Em á? Em làm sao nào?”

“ Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ! Người con gái làm đẹp vì người yêu mình., em ăn mặc quê mùa như thế, chứng tỏ thiếu người yêu em chứ sao?”

“ Muốn chết, miệng chó không mọc được ngà voi.”

Bình Luận (0)
Comment