Tiếng cót két rất lâu, đó là do Giản Phàm trằn trọc trên giường, hai người họ không phải nhất kiến chung tình, cảng chẳng phải nhị kiến khuynh tâm. Quá trình phát triển tình cảm không theo một cái đồ thị nào, có vài lần tình cảm dâng trào, nhưng nảy sinh ở điều kiện đặc biệt, còn thời gian khác, hình như cãi vã hoặc lạnh nhạt nhiều hơn.
Mẹ nó, rốt cuộc cô ấy có thích mình khong? Đừng để rốt cuộc là tốn công vô ích.
Giản Phàm chửi thầm một câu, bất kể là dựa vào kinh nghiệm yêu đương của bản thân, hay là lý luận của Đường Đại Đầu, đều không thể đoán ra tâm lý của Dương Hồng Hạnh.
Có ấy thích hay không thích, hay vẫn giữa lưng chừng thích và không, hoặc là cô ấy đang so sánh với người khác, phát hiện ra người mình thích hơn? Giản Phàm bắt đầu liệt kê ra một loạt khả năng rồi phân tích từng trường hợp, cứ như gặp đại án.
Bất tri bất giác Giản Phàm đứng dậy ra cửa sổ, vì Dương Hồng Hạnh sắp về mà không còn chút buồn ngủ nào nữa, đứng một hồi rồi đi vòng quảnh, cảm giác bức bối bứt rứt trong người, đẩy cửa đi rằ, toàn thân tắm trong gió đêm mát mẻ, mang theo chút hương cỏ của ngoại ô ...
Đứng trên tầng hai nhìn xâ, đó là thành phố như ngân hà làm bằng đèn, cũng như con quái thú ẩn nấp trong bóng đêm, nuốt chửng lấy lương thiện, mỹ hảo, mộng tưởng của con người, cho tới khi chỉ còn lại một trái tim lạnh giá như những tòa nhà bê tông cốt thép kia, sau đó được gọi bằng một danh từ làm người ta hâm mộ: Người thành phố.
Mình chẳng thể trở thành người thành phố, nhưng cũng không còn là người dân quê nữa, tâm tư Giản Phàm lại bay xâ, có lẽ mình là người bên rìa cuộc sống này, cũng giống như nơi mình đang ở. Từ tận đáy lòng khinh bỉ cách sống lãnh đạm của người thành phố, nhưng mình cũng không quảy lại sự đơn thuần khi mới tới đây nữa, không thể hòa nhập vào cuộc sống máy móc trình tự ở đó, song cũng không thể giữ được cách sống của mình.
Đôi khi cực kỳ hoài niệm lúc mới yêu, thậm chí hối hận vì sao ngày đó mình lại tới Tiểu khu Ngũ Nhất, nếu như mình không biết gì cả, hoặc nếu mình đừng quá cực đoan như thế, nếu như mình vẫn kiên trì, mọi thứ dần tốt hơn, nói không chừng bây giờ mình và Hương Hương đã thành vợ chồng. Y biết nếu mình dây dưa không buông tắy, Hương Hương cũng không đủ quyết tâm cắt đứt tình cảm của hai người, rồi nói không chừng mình giống Đường Đại Đầu, làm chồng chiều vợ chăm con, vậy có gì không tốt?
Hoặc nếu như mình không vì sự tự tôn chẳng đáng một xu đó, không cãi nhau với mẹ chị Tương, nói không chừng bằng vào sự chân thành, kiên trì bền bỉ, Tương giả sẽ tiếp nhận đứa con rể này, không chừng sớm cùng chị Tương bước lên thảm đỏ. Có lẽ cuộc sống sau đó phải nín nhịn mẹ vợ một chút, hình như cũng không có gì không tốt.
Giản Phàm còn nhớ tới cả Hồ Lệ Quân, hối hận nếu ban đầu mình không mang tâm thái không ăn cũng phí, lên giường chỉ vẻn vẹn muốn phát tiết và buông lỏng. Nếu thực lòng theo đuổi chị ấy, thực lòng muốn cưới chị ấy thì chuyện đã khác. Phải rồi chị ấy nói, nếu mình lên tiếng, chị ấy không từ chối được, kỳ thực đó cũng là cơ hội cuối cùng chị ấy cho mình, nếu tiến tới thì giờ mình có một người vợ biết hiểu lòng người, biết chiều chuộng rồi.
Tất cả đều đã rời mình quá xâ rồi, mà phần lớn lỗi trong đó là của mình, cho dù cả Dương Hồng Hạnh sắp về bên cạnh, Giản Phàm cũng không nói rõ, giữa hai người còn xâ bao nhiêu, nhưng y biết, nếu mình vẫn còn không biết trân trọng, thì cô ấy cuối cùng cũng rời xâ mình.
“ Mẹ nó, sợ cái mẹ gì, cứ đón về đã, không lấy thì thôi ... Học lão tắm tới trường học kiếm một em, xì ...”
Giản Phàm chửi một câu, vào phòng đóng sầm cửa lại nhảy lên giường ngủ, không ngủ nổi, lại chửi một câu, xuống lầu lên xe, tới thẳng ga tàu.
Lúc đó là 2 giờ đêm.
Một mình đứng đó như thằng ngốc, mắt như muốn xuyên thủng màn đêm nhìn thấy cô gái yêu thương.
Cứ như thế đứng tới 5 giờ 10, trời đã tờ mờ sáng.
Tiếng tàu hỏa xình xịch và hồi còi dài cùng tiếng loa thông báo " đoàn tàu 352 đang tiến vào ga", Giản Phàm không đợi được nữa, lẻn quả chỗ soát vé, đứng ở sân ga.
Người tới đón đều đứng ở đại sảnh, nhưng quy củ không dùng cho người như Giản Phàm.
Tàu dừng lại, cửa mở rằ, người tràn ra như cổng xả lũ, nam nữ già trẻ lẫn lộn lại còn cả hành lý gói bọc, tức thì biến sân ga vắng vẻ sáng sớm thành biển người. Giản Phàm phát hiện mình phạm sai lầm lớn rồi, bị đám đông xô quả đẩy lại, căn bản không sao tìm được người mình muốn đón.
Bị xô thêm vài lần nữa, Giản Phàm trong lúc cấp bách hô lên: “ Hồng Hạnh! Hồng Hạnh! Em ở đâu?”
“ Xuất tường rồi chứ sao.”
Một chàng trai nào đó cười hô hô nói một câu, làm Giản Phàm sôi máu muốn xông tới đạp cho vài phát, cơ mà hiện giờ kệ hắn vậy, gọi thêm vài tiếng nữa không có kết quả. Đang nghĩ xem có nên ra ngoài đón không thì nhớ rằ, điện thoại, điện thoại, vừa rút điện thoại ra thì dừng lại, xâ xâ nhìn thấy bóng hình thương nhớ đứng bên cửa khoang xe nhìn mình nhảy lên nhảy xuống, bên cạnh có một người nữa.
Giản Phàm nhìn rõ, người kia là nữ.
Mừng rồi, cười rồi, như thằng điên chen lấn đam đông ngược dòng chạy tới, nhìn cô gái đó cười sáng lạn, muốn nói, hồi lâu chẳng biết nói gì, ngốc nghếch nhìn như quảy lại thời mới biết yêu. Dương Hồng Hạnh không cười, cô gái bên cạnh đã cười.
“ Bạn trai mình, Giản Phàm ... Đi thôi Nguyệt Nguyệt, mình đã nói bạn trai mình trước sẽ tới đón mà không tin.”
Cô gái tên Nguyệt Nguyệt mỉm cười chào hỏi Giản Phàm, nói tới đi Giản Phàm mới phát hiện vì sao hai cô gái còn đứng đây, té ra là đánh cược xem là bạn trai ai tới trước. Nguyên nhân là ở dưới chân, cái va ly kéo, ba cái ba lô du lịch lớn, không cần Dương Hồng Hạnh nói, Giản Phàm xách hai cái đeo lên vai một cái.
Nguyệt Nguyệt có chút không đành lòng, hành lý của các cô rất nặng, Dương Hồng Hành thoải mái khoác tấy cô đi trước, Giản Phàm thở hồng hộc theo sau, chưa đi được mấy bước đã cảm giác nặng trĩu tắy. Tám thành là hai cô gái chuyển nhà rồi, hiện giờ rất hi vọng gặp được Sỏa Trụ, nhưng càng hi vọng càng không gặp được ai giúp, đành cắn răng thôi.
Mệt, nhưng mà hạnh phúc, Dương Hồng Hạnh không chút kỵ húy giới thiệu mình là bạn trai, Giản Phàm thấy rất hạnh phúc.
Hạnh phúc nhìn bóng lưng hai cô gái, yểu điệu như nhau, Dương Hồng Hạnh cao hơn, vai rộng hơn, mặc sơ mi quần âu và giày da, thanh thuần đơn giản. Còn Nguyệt Nguyệt váy trắng ba tầng cầu kỳ, áo hai giây vàng cam, khoe bờ vai trần cùng bầu ngực đầy đặn, thêm vào giày cao gót mười phân, bất kể nhìn phía trước hay phía sau đều đẹp đế lộng lẫy điệu đà.
Đường không xâ, nhưng mệt tới toát mồ hôi, chen lấn tới cổng soát vé, Giản Phàm dùng thân phận công nhân vận chuyển quả được, rời ga, hai cô gái đứng lại. Nguyệt Nguyệt rút điện thoại gọi rồi cao hứng vẫy tắy. Giản Phàm vừa đứng lại liền thấy chiếc xe Fiat đỗ bên đường, một nam nhân đi xuống giang tấy ôm lấy Nguyệt Nguyệt có chút nóng vội đặt lên môi nụ hôn ướt át, Nguyệt Nguyệt ôm cổ hôn lại.
Mẹ nó chứ, thế mới gọi là tiểu biệt thắng tân hôn chứ, Giản Phàm đang hâm mộ nhìn thì
á" một tiếng, chân đau nhói, Dương Hồng
Hạnh tới trước mắt, còn tưởng là mình sẽ có một phen đãi ngộ như vậy, ai ngờ bị cô đá một cái chỉ tắy: “ Đưa cho người tắ, cái này.”