“ Ông chủ Giản, chuyện này chúng tôi đang thương lượng, không phải một sớm một chiều mà tìm được chỗ thích hợp, hơn nữa đây là chuyện của anh và tổng giám đốc, sao lại hỏi tôi? “ Giọng Trương Vân có chút khó xử:
Bên kia điện thoại Giản Phàm có chút nóng nảy: “ Cô ấy bảo tôi có chuyện hỏi cô, Sở Tú Nữ cũng thật là, không tìm thấy đâu, khiến tôi phải tới tìm cô.”
“ Trong nhà tổng giám đốc có chuyện, đi thăm cha chị ấy, ở trong phòng bệnh không thể nói chuyện điện thoại, tôi đã nói với anh mấy lần rồi mà.”
“ Có âm mưu, định tránh mặt tôi chứ gì? Cô ấy sống thực dụng quá đấy, không thể thấy lượng tiêu thụ của tôi giảm xuống một chút là bỏ chạy chứ? Vậy thì hơn trăm người của tôi an bài ra sao? Hơn nữa địa điểm tháng 9 cần dùng, các cô không lo xong, vẫn để tôi phải đánh du kích à?”
“ Ông chủ Giản, chúng tôi cũng không có cách nào, mười người chúng tôi cũng không an bài được.”
“ Trợ lý Trương, tôi cảnh cáo cô, giờ tôi gặp khó các cô chạy mất, đừng trách khi tôi trở mình các cô tìm tới tôi không khách khí ... Cho các cô một cơ hội chung hoạn nạn ... Bảo với Sở Tú Nữ, trong vòng một tuần không ký hợp đồng thì sau này khỏi ký, mai cho tôi câu trả lời chuẩn xác, nếu không tôi không đợi các cô nữa.”
“ Vậy anh đừng đợi nữa.”
Tiếng điện thoại tút tút, cúp máy rồi, Trương Vân giận tới mặt trắng bệnh, hét một câu rồi cắt ngang cuộc gọi luôn, Giản Phàm đã dây dưa mười mấy ngày rồi. Cứ như trước kia giao ước miệng thôi mà đã coi mình như người của Tân Thế Giới vậy, lúc thì thúc giục kỳ hợp đồng, lúc thì muốn đi xem địa điểm, khi lại muốn bàn bạc chi tiết, làm cô phiền không thôi.
Sau ngày 25 - 6, các trường học đều nghỉ hè, Thực Thượng kinh doanh sa sút, Giản Phàm nảy ra ý đồ mới, muốn bọn họ chuyển spa thành nhà hàng tự phục vụ, an bài mấy chục phục vụ viên của Thực Thượng. Mà theo Trương Vân tìm hiểu, hai điểm phân phối cơm ở đường Tân Hà và Ngũ Nhất đã đóng cửa, treo biển chuyển nhượng, rõ ràng là do mở rộng quá gấp không đủ nguồn lực duy trì. Dưới tình huống đó, tổng giám đốc cho rằng Giản Phàm muốn ỷ vào Tân Thế Giới cứu vãn tình thế, đối phó quả loa không được, đẩy Trương Vân ra làm lá chắn.
Trương Vân mặt không đủ dày, mỗi lần nói chuyện điện thoại là bị Giản Phàm làm tức sôi máu, nói như mình là loại tiểu nhân vậy, cúp điện thoại xong lại gọi điện báo cho tổng giám đốc, hai người thảo luận tình hình hiện thời.
Không chỉ lượng tiêu thụ của Thực Thượng sụt giảm mà Tân Thế Giới cũng giảm mất nửa thị trường ăn nhanh, giờ Thực Thượng chỉ bằng Đại Doanh Bàn không thể nuôi được nhiều người như thế, nếu cho nghỉ, đến tháng 9 làm lại từ đầu. Song biết làm sao, chẳng thể nuôi không hai tháng, cuối cùng cũng chỉ có đường giảm nhân viên, giảm rồi vậy Thực Thượng chỉ còn Đại Doanh Bàn ... vậy thì không cần hợp tác nữa.
Lại thảo luận tới chế phẩm thịt ngâm, sản lượng cái xưởng nhỏ Phân Thủy Lĩnh chẳng ra sao, lợi nhuận không bằng bán cơm hộp, Sở Tú Nữ có ý đồ, đó là bỏ mặc Thực Thượng, đến khi chống đỡ không nổi, nói không chừng Giản Phàm phải lấy bí phương ra chia sẻ.
Khảo nghiệm, có lẽ Sở Tú Nữ muốn khảo nghiệm đối tác của mình, hạ lệnh cho
Trương Vân: “ Cứ mặc kệ anh tắ.”
Tương tự, đây cũng một khảo nghiệm của Giản Phàm giành cho Sở Tú Nữ, xem bọn họ có thể phát triển thành đối tác tin cậy, hay chỉ giữ quản hệ lợi dụng nhau là đủ.
Ngồi ở xưởng chế biến Phân Thủy Lĩnh, Giản Phàm nghe tiếng cúp máy giận dữ nở nụ cười, Sở Tú Nữ chạy mất là bình thường, không chạy mới là lạ.
Người không vì mình trời tru đất diệt, thời buổi này anh gặp nạn, người ta không ném đá xuống giếng, tránh thật xâ đã có thể xem là người tốt, đừng hi vọng gì nhiều vào con người.
Chuyện làm ăn, anh phải giữ chữ tín, nhưng tuyệt đối đừng tin tưởng người ta giữ chữ tín, nếu không chắc chắn người gặp xui xẻo là anh thôi. Đề phòng người ta thì mệt, mà không đề phòng thì không được ...
Lòng Giản Phàm nổi lên vài suy nghĩ, nhìn chiếc PDA hiệu HP đã dùng nhiều năm, chính là cái bị móp mà Dương Hồng Hạnh tặng năm nào, giờ chạy kém lắm rồi, pin đã chai, nhưng y không nỡ bỏ. Hôm nay Giản Phàm đã xem lịch không biết bao nhiêu lần rồi, y cũng chẳng nhớ.
Vì sao, vì thời gian chỉ tới ngày 27 thang 6, ngày Dương Hồng Hạnh nghỉ hè.
9 giờ tối Giản Phàm gọi một cú điện thoại, Hạnh Nhi của y đã lên tàu, bây giờ là 10 giờ hơn, hẳn đã trên đường về Đại Nguyên, muốn gọi điện, có điều sợ Dương Hồng Hạnh đã ngủ trên tàu, nghĩ mãi, cuối cùng cầm điện thoại bấm tin nhắn :" Hạnh Nhi, em hi vọng buổi sáng tới nơi sẽ thấy ai đứng trước mặt
em?
Lòng hồi hộp tưởng tượng cảnh hai người tái ngộ, sẽ lạnh như sương băng hay nhiệt tình như lửa đây? Giản Phàm lại một lần nữa hồi tưởng lại ngày hai người lần đầu đi dạo ở cơ sở huấn luyện, nữ nhân y quen cũng muôn hình muôn vẻ, có người cực kỳ ôn nhu, có người cực kỳ hiểu lòng người, lại có người như con chim nhỏ dễ thương ... Tất cả đều không giống Dương Hồng Hạnh, cô như đám mây khó nắm bắt, hờ hững trôi quả, muốn nắm lấy, không nắm được, muốn buông tắy, không thể buông.
Lần này liệu mình có nắm được không?
Đêm hè vùng ngoại ô vắng vẻ, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích làm lòng người thêm sốt ruột, tin nhắn trả lời của Dương Hồng Hạnh mất một lúc mới tới :" Chỉ cần không phải quỷ, cùng người mang bụng dạ ma quỷ
là được.
Hả? Giản Phàm nhìn dòng chữ trên máy mà ngẩn rằ, trong những dòng chữ này thể hiện sự dửng dưng, hoặc có lẽ vài phần oán giận. Mà oán giận từ đâu rằ? Trời đất chứng giám thời gian quả mình có phạm sai lầm gì đâu?
Nghĩ tới đó tin nhắn thứ hai gửi đi :" Vậy em
thấy anh thế nào?
Câu này là một loại ám thị tâm lý, nếu đối phương thích, sẽ trêu một câu " Lái BMW tới đón em", hay " Vậy em đợi anh", nếu đối phương không thích thì "Không cần phiền anh, em tự về", hoặc " Không sao, em chẳng
có hành lý.
Dương Hồng Hạnh sẽ nói gì? Câu nói đó phần nào phản ánh biến hóa tâm lý của cô ấy, Giản Phàm không đoán được, y nhìn thấu rất nhiều người, chẳng hiểu sao gặp Dương Hồng Hạnh lại bế tắc.
Đáp án chỉ có có ba chữ :" Cũng tạm được!
Giản Phàm lẩn nữa ngẩn rằ, vượt ngoài phạm vi suy đoán của mình, tạm được? Tức là mình chỉ có thể miễn cưỡng xuất hiện trước mặt cô ấy, vậy quản hệ hai người chỉ coi miễn cưỡng chấp nhận sao?
Cơ mà tạm được vẫn còn hơn là bị từ chối.
Tự lấy tinh thần AQ ra an ủi mình một câu, lại ân cần gửi tin nhắn :" Em muốn ăn gì, mai anh chuẩn bị cho em."
Bất ngờ là, rất lâu không có câu trả lời.
Giản Phàm đã quấy nhiếu thì nhất định phải quấy nhiếu ra kết quả, tiếp tục :" Buổi tối đi ngủ cẩn thận nhé, bây giờ trên tàu hỏa nhiều
kẻ xấu lắm, chú ý chút.
Vẫn không trả lời, Giản Phàm không chịu từ bỏ, lại gửi :" Anh nói với mẹ rồi, sáng mai anh đón em, bảo mẹ không phải lo"
Chữ "mẹ" này cố tình để mơ hồ không nói rõ là "mẹ" nào, đợi rất lâu, cuối cùng quấy nhiếu được tin nhắn trả lời của Dương Hồng Hạnh, Giản Phàm hí hửng cầm điện thoại lên xem, rất ngắn gọn.
"Anh không phiền à, dài dòng!
Lần này thì Giản Phàm mất hết hứng thú rồi, hậm hực thu điện thoại lại, đưa tấy sờ mặt, không phải giận hay thất vọng, mà y ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Cách biểu đạt của Dương Hồng Hạnh ngày càng giống một người, người làm Giản Phàm sợ hãi, làm Giản Phàm nhớ nhung, muốn gặp, nhưng gặp rồi lại không bằng chẳng gặp.
Là mẹ, cô giáo Mai Vũ Vận, nghĩ đã rùng mình.