Từ Thanh Thanh sắc mặt cực kỳ khó chịu, nhưng lại là chửi Hoàng Thiên Dã: “ Làm người phải có lương tâm, không có anh Giản Phàm, bây giờ anh vẫn còn bán cái quán nhỏ, một tháng kiếm vài ba nghìn đấy, người ta cũng đã cảnh cáo anh đừng lỗ mãng nhảy vào đường Ngũ Nhất, anh lại không nghe, giờ đi trách người ta ... Anh là loại người thế đấy à?”
“ Anh ... Anh chỉ nói thế thôi mà, chẳng quả không phải sốt ruột sao ...” Hoàng Thiên Dã sợ Từ Thanh Thanh giận thật vội xuống nước, vào quán chống cằm ngồi, tiếp tục nhìn những chiếc xe mang đi nửa phần hồn của mình:
Đột nhiên Từ Thanh Thanh gọi: “ Thiên Dã, anh Giản Phàm gọi, bảo chúng ta tới Phân Thủy Lĩnh ...”
“ Mẹ nó, đợi mãi ... Còn không mau.”
Hoàng Thiên Dã sáng mắt, Giản Phàm gọi tức là có kế rồi, vừa rồi còn như cái xác chết tức thi đứng bật dậy, kéo luôn Từ Thanh Thanh lên xe, xoay đầu xe một cái phóng như bay tới Phân Thủy Lĩnh.
Phân Thủy Lĩnh hôm nay cũng rất yên ắng, chẳng có tiếng máy thông gió chạy ù ù như mọi khi, hai cái xe chở hàng phủ bạt che nắng, hiển nhiên cũng đang trong tình trạng thất nghiệp. Hoàng Thiên Dã chẳng quản mấy chuyện đó, xuống xe là chạy vội vào bếp, sau đó ngẩn người.
Giản Phàm ngồi giữa bếp khoanh chân mắt khép hờ, phía trước là cái bàn thấp, mọi khi giờ này thành chỗ nghỉ ngơi của đầu bếp, hôm nay nghi ngút hơi nước bốc lên từ một cái nồi, làm ai đi vào cũng có cảm giác phiêu diêu.
“ Oa cả ... “ Hoàng Thiên Dã khẽ gọi, đừng thấy hắn chửi bới rất hăng, nhưng gặp Giản Phàm một cái là xì hơi ngay, vì sao, luận nóng tính, hắn là đống lửa thì Giản Phàm là núi lửa:
“ A, ông chủ Hoàng, đã lập đội ngũ mới chưa, tôi còn chúc mừng.” Giản Phàm vừa mới mở mắt ra đã đá đểu người tắ:
“ Hì hì, Oa ca, nói gì thế, tắo trừ sùng bái mày ra không có chút tâm tư nào khác, dù muốn tự lập môn hộ cũng đâu có bản lĩnh đó. “ Hoàng Thiên Dã nịnh bợ bất chấp thể diện:
Từ Thanh Thanh mũi phát ra tiếng cười khẽ, Giản Phàm vẫn thái độ cao nhân: “ Ừ, vỗ mông dễ chịu lắm, Oa cả không để mày sùng bái xuông, Đại Hòe, múc cho họ mỗi người một bát.”
“ Vâng.” Đại Hòe nói bao lần vẫn không bỏ thói cũ, cởi trần trùng trục khoe cơ bắp săn chắc bóng loáng, dùng muôi to múc hai bát lớn đặt lên bàn, rải thêm ít rằu thơm đưa tấy làm động tác mời:
Hoàng Thiên Dã hồ nghi không biết Giản Phàm có dụng ý gì, cũng chẳng có bụng dạ nào mà ăn uống nữa, lo đã đầy bụng rồi. Từ Thanh Thanh thông minh gấp mười hắn, mơ hồ đoán rằ, bề bán cầm thìa, húp sụp một tiếng, vị canh quá tuyệt, ăn ngon lành, thấy bạn trai vẫn ngây ra đợi Giản Phàm lên tiếng để nuốt lấy liền đẩy khẽ một cái: “ Ăn đi, không ăn sao anh ấy nói được.”
Thế là Hoàng Thiên Dã ăn như gió cuốn mây tàn, cả canh lẫn thịt cứ ồng ộc đổ vào mồm bấp chấp cả nóng, cái bộ dạng Trư Bát Giới ăn nhân sâm này thì làm sao ăn ra vị gì.
“ Ngon không? “ Giản Phàm ngán ngẩm hỏi Từ Thanh Thanh trước:
“ Ngon ạ. “ Từ Thanh Thanh liếm môi, đúng là cực ngon, ngẫm nghĩ một lúc rồi đánh giá: “ Mỡ mà không ngấy, nước canh thuần, thịt và canh hòa làm một, rất đặc biệt.”
“ Lão tắm, mày thấy thế nào?”
“ Ừ ngon, cái gì cũng ngon. “ Hoàng Thiên Dã rõ ràng tâm tư không ở mặt ăn uống, mà dù có thì ngoài chữ ngon ra cũng chẳng biết nói gì hơn:
Giản Phàm lắc đầu thở dài: “ Để hai người không hiểu ẩm thực đi kinh doanh ẩm thực, không biết đúng hay sai ... Thôi, nên nói chuyện rồi, hai người có muốn làm lớn không?”
“ Ông chủ, em hết tiền rồi, em ném vào hai cái quán kia rồi.” Hoàng lão tắm tức thì làm bộ mặt đáng thương:
“ Ha ha ha, đáng đời mày, đừng mong tắo thương hại. “ Giản Phàm cười rất vô lương tâm: “ tắo nói lớn, nhưng không nhất định cần tiền mới có thể làm lớn:”
“ Vậy làm sao? “ Hoàng Thiên Dã nóng ruột lắm rồi:
“ Đội ngũ mày có sẵn, cửa hiệu, trang thiết bị có sẵn, tắo cung cấp loại canh thịt này cho mày bán, thế nào?”
Hoàng Thiên Dã gãi đầu: “ Ngon thì ngon, nhưng sinh viên nghỉ hết rồi, bán cho ai được?”
“ Nói mày ngu mày còn cãi, nhớ năm xưa chúng ta kiếm tiền vào mùa hè ra sao không? Cái thời mỗi ngày mày bóc lột chỉ trả tắo có 200 đồng ấy.” Giản Phàm cuối cùng cũng lộ bài, đó là quãng thời gian cay đắng khó quên trong đời y:
“ A, quán bia, đúng rồi, sao lại quên mất chuyện này.” Hoàng Thiên Dã mắt mở to sực tỉnh tức thì, thời đó hắn kinh doanh hiệu bán đồ người lớn, cũng gặp cảnh sinh viên nghỉ hè làm ăn sa sút, vừa vặn gặp lúc Giản Phàm vừa thất tình, thế là gạ gẫm y đi bán quán, dựng một cái lều ở quảng trường, trả ít phí thuê chỗ, người đông, lo gì không làm ăn được:
Thằng này có ưu điểm là chỉ cần kiếm được tiền, cái gì cũng dám làm, không ngại, Giản Phàm chỉ chiêu: “ Hôm nay không kịp rồi, mai bắt đầu, tắo cung cấp hàng, đầu bếp cho mày, mày mở cho tắo cái quán lớn nhất Quảng trường Trung Tây cho tắo, hai tháng đảm bảo mày kiếm ít nhất 10 vạn, thế nào?”
“ Làm, 5 vạn cũng làm. “ Hoàng Thiên Dã vỗ đầu tự trách mãi, có chiêu hay như thế mà quên, uổng công lo lắng bao ngày, chẳng trách Giản Phàm bình chân như vại, thì ra có tính toán cả rồi:
Từ Thanh Thanh suy nghĩ chu toàn hơn nhiều, nhìn bếp lác đác mấy người, hỏi nhỏ: “ Anh Giản Phàm, có mấy người thôi có làm được không? Món thịt ngâm này của anh tốn thời gian công sức lắm mà?”
Giản Phàm đứng dậy ngoắc tắy: “ Đi theo anh.”
Hai người theo Giản Phàm ra phía sau, có gian phòng lớn Giản Phàm lấy chìa khóa mở cửa, hai người kia đi vào một cái, không dám tin vào mắt mình.
Đúng là có chuẩn bị cả rồi, luôn cho rằng đây là nơi vứt đồ lặt vặt của Thực Thượng, không ngờ phía dưới chôn rất nhiều những cái chum đất, bồn xung quảnh còn treo lơ lửng, Giản Phàm giới thiệu:” Trước 34 chum, sau 78 chum, đã ngâm 3 tháng rồi, mùi vị cực đậm, đã đánh tiếng với lò mổ, bọn họ tiêu thụ mùa hè không tốt bằng mùa đông, từ hôm nay trở đi, tôi bao hết, 112 chum, luân phiên ngâm thịt, mỗi ngày 1200 cân không thành vấn đề nữa ... Có đủ tiền cho hai người kiếm, vội gì, nói không chừng tới tháng 9 không muốn quảy về bán cơm hộp nữa.”
“ Oa ca, vậy Tân Thế Giới thì sao? tắo tưởng mày cùng Sở yêu tinh liên hợp với nhau, không cần tắo và Thanh Thanh nữa. “ Hoàng Thiên Dã chớp mắt vén mây mù nhìn thấy nắng rồi, mặt sáng bừng lên:
“ Nói thật, Sở Tú Nữ hơn mày nhiều, nhưng mà vì hơn quá nhiều, cho nên tắo đoán đầu óc bị lừa đá, tạm thời xem thường tắo, muốn nghe ngóng tình hình. Đợi tắo làm lớn rồi, cô ta lại lẽo đếo chạy theo.” Giản Phàm thừa hiểu tâm lý của Sở Tú Nữ, người ta có tâm lý ưu việt quá mà:
“ Vậy chúng ta làm lớn cỡ nào? “ Hoàng Thiên Dã nín thở chờ đợi:
“ tắo chuẩn bị tới tháng 9 treo biển Thực Thượng khắp thành phố, chúng ta sẽ đánh chiếm thị trường lớn nhất. “ Giản Phàm cực kỳ tự tin tuyên bố: “ Con người gan lớn bao nhiêu thì tài sản lớn bấy nhiêu, tiên liệt vĩ đại của giai cấp vô sản đã nói rồi, về chuẩn bị đi, vẫn câu nói đó, bất kể tình cảm sâu cạn thế nào, kết toán hàng ngày.”
Hoàng Thiên Dã kích động rồi, lại lần nữa kéo tấy Từ Thanh Thanh chạy đi, vừa đi vừa bấm điện thoại liên hệ địa chỉ, lều bạt, quen việc nên rất dễ làm!