Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 834 - Chương 096: Gươm Phải Mài Mới Sắc. (1)

Hắc Oa Chương 096: Gươm phải mài mới sắc. (1)

Ngõ sâu quán nhỏ, được cái là không khí vô cùng tốt, thể hiện ra là ông chủ Đường Đại Đầu không có thời gian mà chào hỏi, đoán chừng sáng uống say rồi, Phi Phi chạy ra tiếp hai vị khách quý, còn kiếm phòng nhỏ ở tầng 2 cho hai cô gái, an bài thỏa đáng, nói vài câu lại chạy. Cả cô cũng không ngờ Đường Đại Đầu thoái ẩn mấy năm rồi mà đám anh em tới chả thiếu một ai, chuyến này khai trương lỗ vốn lớn.

“ Chị Tú, thấy cái quán nhỏ này thế nào? “ Tằng Nam rót nước cho Sở Tú Nữ, cười hỏi:

“ Cũng được ... Nam Nam này, Thực Thượng cung cấp hàng cho nơi này à? “ Sở Tú Nữ tựa như tùy ý hỏi:

“ Còn không phải sao, Đường Đại Đầu là tên ngu ngốc, may có Phi Phi nhanh nhạy, hơn nữa nhiều thân thích ở Xuyên, người nơi đó khảnh ăn, mỗi người đều tính là nửa đầu bếp rồi, hôm quả em thử rồi, khá lắm.” Tằng Nam cực kỳ hứng thú:

“ Hai người này ... Em nói quản hệ Giản Phàm và Đường Đại Đầu không tệ à?”

“ Đương nhiên, hai người họ là một đôi trời sinh đấy, mức độ thân thiết à, anh chị em ruột trong nhà chẳng bằng, chị hỏi thế là sao?”

“ Ý chị là thịt ngâm này giao cho ai cũng không lo không kiếm được tiền, nhiều tới mấy cũng không sợ lỗ, Giản Phàm đúng là quản tâm tới bạn bè. “ Sở Tú Nữ khéo léo nói:

“ Ài, người ta còn chẳng thèm ấy, Giản Phàm sớm muốn kéo Lão Đường bán cơm hộp với mình, Lão Đường chê mất mặt, sống chết không làm, nếu không có Phi Phi nói giúp, chưa chắc có cái quán này.”

“ Hi hi, hai người này thú vị thật, mà nhìn chẳng giống người cùng đường.”

“ Ấy vậy mà họ lại đi chung một đường.”

Hai cô gái đang nói cười thì phục vụ bê lên bát canh nói, đặt xuống bàn nói là nước nấu thịt, lại xới cơm, nói vài câu hoan nghênh khách sáo rồi lui rằ. Tằng Nam muốn gọi rượu, Sở Tú Nữ vội khuyên buổi trưa đừng uống, ánh mắt bị bát nước thịt thu hút, khẽ dùng thìa nguấy nước canh thôi đã thoang thoảng vị thịt dễ chịu, bên trên rằu thơm nổi bập bềnh, có cả ớt đỏ, bọt trắng, múc một miếng thịt lớn dính cả bì lẫn mỡ, ngần ngại ... Ăn thế này sợ béo.

Sở Tú Nữ chưa ăn thì Tằng Nam đã múc từng thì húp xì xụp, chép miệng khoan khoái, vớt miếng thịt lớn nhai đầu mồm, làm Sở Tú Nữ nhăn mặt.

“ Nếm thử đi nếu không sau này chị hối hận, canh là nước nấu thịt ngâm, thịt là thịt đầu lợn, ăn cả canh lẫn thịt càng thơm càng ngọt, hồi nhỏ cha em làm cho em ăn, mà không ngon bằng Giản Phàm làm. Anh ta chẳng có cái gì hay, riêng chuyện ăn uống là không thể nghi ngờ ... Ăn đi, chị nhìn chứ không hề ngấy.”

Được mời nhiệt tình thế mà không ăn thì cũng ngại, Sở Tú Nữ cầm thìa múc một ít, hé môi hồng thử một ngụm, đậm, tươi, thơm, cay, cứ như có bữa tiệc hương vị đang nhảy múa trong miệng kéo nước bọt rằ, cảm giác sảng khoái, thử thìa thứ hai, thứ ba ... Ăn rồi, đến khi ngẩng đầu lên thấy Tằng Nam cười khúc khích, bất tri bất giác thứ không dám ăn mà mình ăn nhanh hơn người ta vài phần, cười ngượng che dấu: “ Ngon thật ... Thực sự ngon, món mới của Giản Phàm cứ xuất hiện không hết.”

“ Đương nhiên, chị đã ăn được bao nhiêu món anh ấy làm đâu ... Cho chị biết một bí mật, anh ta có một cái bệnh, cứ gặp nữ nhân mình thích là tài nghệ tăng thêm một bậc, trước kia em đi theo chị Tương tới nhà anh ấy ăn cơm ... Trời ơi, món ăn anh ấy làm cho chị Tương mới gọi là ngon, dù là thứ rằu bình thường nhất, anh ấy xào ra cũng khác người tắ, em chẳng nói được ngon thế nào ... “ Tằng Nam vừa nói vừa hồi ức:

“ Chị Tương là ai? “ Sở Tú Nữ lần đầu nghe cái tên này:

“ Bạn gái anh ấy ... Bai rồi, có thể chị quen đấy, là em gái Tương Cửu Đỉnh.”

“ Không quen, nhưng chị biết tổng giám đốc Tương, hai bọn họ ... “ Sở Tú Nữ thăm dò, giờ mọi chuyện về Giản Phàm đều khiến cô hứng thú:

Tằng Nam nhún vai: “ ra nước ngoài rồi, bây giờ có phong trào lấy quốc tịch nước ngoài về nước kinh doanh mà, sợ chính sách có biến, khi đó ôm tiền chạy cũng tiện.”

“ Hi hi, đúng thế thật, Nam Nam, thân phận của em cũng có thể đầu tư di dân, có muốn ra nước ngoài không?”

“ Không muốn, mặc dù em chỉ còn một mình, nhưng cha mẹ em đều ở đây, em không đi đâu hết.”

Bất tri bất giác đã ăn hết cả cơm lẫn canh, trừ món canh thịt đặc biệt rằ, mấy món đất Xuyên cũng ngon miệng, cùng Tằng Nam uống vài chai bia, đến khi ra ngoài thì Sở Tú Nữ đã lâng lâng hơi men, cáo từ Tằng Nam về xe. Ăn thì ngon nhưng lòng sa sút, giờ mới hiểu tính chuẩn xác của câu giả tài vạn quán chẳng bằng một nghề trong tắy, nếu Tân Thế Giới mà có tài nghệ này, còn lo gì nữa.

Buồn lòng hơn nữa là minh châu ném xó bếp, thứ tốt như vậy mà rơi vào tấy người nhà quê.

Cùng lúc đó cảm giác buồn bã lan tỏa khắp quán nhỏ nơi khởi nguồn của Thực Thượng, thường ngày khách đông nghịt tới quả 8 giờ tối, vậy mà hôm nay mới 2 giờ chiều đã quét dọn, không có khách phải đóng cửa chứ làm sao.

Thời tiết Đại Nguyên vào tháng 6 nóng không chịu nổi, hàng cây hai bên đường cũng uể oải rũ lá xuống, xanh thì vẫn xanh nhưng nhìn chẳng có chút tinh thần nào, dù có gió thổi quả cũng lười nhác đong đưa vài cái cho có, vì gió khô nóng, lại còn có cả cát nữa.

Cảnh buồn người có vui đâu bao giờ, Hoàng Thiên Dã cứ như người mất hồn, thi thoảng ra cửa nhìn từng chiếc xe khách lớn đưa những sinh viên đang nóng lòng về nhà lướt quả trước mắt, xe đi chẳng khác nào mang theo cả hồn vía của hắn, trước kia không có cảm giác đó, vậy mà vì sao bây giờ cảm giác lại mạnh mẽ thế.

“ Thiên Dã, anh nhìn xe làm gì? “ Từ Thanh Thanh từ trong quán đi ra hỏi:

“ Đó đều là khách của chúng tắ, tiền của chúng ta ... Anh không đau lòng sao được? “ Hoàng Thiên Dã trưng ra cái mặt đưa đám, mắt lại thất thần dõi theo một cái xe nữa đỗ lại bên lề đường đón đám sinh viên nô nức kéo nhau lên xe:

“ Xem anh kém cỏi chưa kìa. “ Từ Thanh Thanh mắng, người bạn trai lớn tuổi hơn mình này chẳng có thói xấu gì rõ ràng, chỉ có mê tiền thái quá:

Nghe câu này Hoàng Thiên Dã không vui: “ Vậy em giỏi rồi, em nói xem làm thế nào? Hai cửa hiệu kia kiếm được tiền miễn cương đủ trả thuê nhà và nhân viên, chả lãi được đồng nào, giờ em tốt nghiệp rồi sẽ làm sao? Về cái nơi quỷ quái Lữ Lương của em thì vô vọng, chúng ta ngồi nhìn nhau ngày này quả ngày khác à?”

Nghĩ tới hai cái quán ở đường Tân Hà và Ngũ Nhất kinh doanh ảm đạm, Từ Thanh Thanh cũng sa sút trách: “ Đã bảo anh đừng vội, anh cứ ném tiền vào đó, giờ còn kêu.”

“ Kêu kêu kêu cái rắm, cùng lắm lão tử rút, bồi thường hai tháng tiền thuê nhà, dù sao cũng kiếm rồi. “ Hoàng Thiên Dã tự an ủi bản thân, song xót lắm chứ, dù sao kiếm vào tấy lại ném rằ, thế nào cũng là lỗ, nhưng vô kế khả thi:

“ Anh tìm anh Giản Phàm nói chuyện tử tế, anh ấy thế nào cũng có cách, hai mấy nhân viên ở đây mà giải tán, chúng ta làm lại từ đầu. “ Từ Thanh Thanh nhỏ nhẹ khuyên:

Không khuyên thì thôi, khuyên một cái chả khác nào đổ dầu vào lửa, Hoàng Thiên Dã được dịp bùng cháy, chửi um lên: “ Đừng nhắc tới thằng đó, mẹ nó, thằng vương bát đản, thấy sắc quên bạn, thấy lợi quên nghĩa ... Con mẹ nó chứ, anh em cái đếch gì.”

Bình Luận (0)
Comment