Hơi phiền rồi đây, trước kia thì ba hoa không tính phí kiểu gì cũng nói được, mấy năm quả sống hơi nghiêm túc quá mức, mấy lời này đâm ra khó nói. Giản Phàm mắt đảo một vòng, chân thành nói: “ Chúng ta thiếu giao lưu và lý giải, em và anh, lý giải tỏ tình khác nhau.”
“ Khác thế nào? “ Dương Hồng Hạnh bị thu hút chú ý:
“ Em lý giải tỏ tình thành cầu hôn đúng không?” Chuyện này Giản Phàm hiểu, Dương Hồng Hạnh không coi yêu đương là trải nghiệm hay phiêu lưu cảm xúc, yêu là để hướng tới hôn nhân:
“ Có gì sai chứ?”
“ Chúng ta còn phải cầu hôn à, em không gả cho anh thì gả cho ai? “ Giản Phàm trắng trợn tuyên bố:
Dương Hồng Hạnh bĩu môi :” Anh mơ đi, nếu anh đã thấy em nhất định phải gà cho anh rồi thì còn tỏ tình cái gì.”
“ Ý tứ của anh là ... “ Giản Phàm nén cười, người ngả tới nói nhỏ: “ Anh nói tỏ tình, là thỉnh cầu em đồng ý ngủ với anh.”
“ Phì ... “ Dương Hồng Hạnh phun ra khỏi miệng thứ màu đỏ, không phải máu, là rượu vang ...
“ Đừng kích động, đừng kích động ...”
Giản Phàm rối rít lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Dương Hồng Hạnh, bị cô giật lấy tự lau, sau đó nhìn chằm chằm cái mặt vô lại đang cười xấu xâ, lại còn hau háu nhìn mình như đợi câu trả lời, hừ một tiếng cúi đầu xuống, lại phì cười, thật là ... Muốn điên quá.
“ Hừ, lời không biết xấu hổ như thế mà anh nói ra được à?” Dương Hồng Hạnh giận dỗi, ánh mắt có chút kiêu ngạo không chịu thuần phục, giống đang thị uy:
Nhưng mà thị uy vô nghĩa, Giản Phàm vươn tấy ra nắm tấy cô kéo một cái, kéo cho Dương Hồng Hạnh phải đứng dậy, nửa đùn nửa đẩy ngồi lên đùi y, giảu môi đưa tấy tóm lấy hai cái tắi, nhìn chăm chú, như muốn xem người thỉnh cầu đó có làm mình hài lòng không, nói ra một câu dù đầu óc Giản Phàm thông minh cỡ nào cũng không ngờ: “ Bảo sao Hương Hương lại nói anh chẳng biết lãng mạn gì hết, chẳng oan cho anh đâu.”
Khảo nghiệm, trò chơi thích nhất của các cô gái, đây là khảo nghiệm cuối cùng của Dương Hồng Hạnh, xem y đã dứt khoát với quá khứ thế nào.
Câu trả lời của Giản Phàm hết sức thoải mái, không thiếu nhu tình: “ Em không phải cô ấy, em không giống bất kỳ cô gái nào, em là Hạnh Nhi của anh mà.”
Ngây người rồi, cảm động rồi, tình cảm được vun đắp dồn nén nhiều năm dâng lên dào dạt, đôi mắt mơ màng, hàng mi dài khẽ rung động, dáng vẻ đó vừa đáng yêu vừa thanh khiết, bốn cánh môi tìm tới nhau, là Dương Hồng Hạnh lần đầu tiên chủ động, hôn có chút vụng về nhưng nồng cháy, lưỡi còn đưa ra tìm kiếm, Giản Phàm quả được khảo nghiệm rồi.
Ở trong nhà có nụ hôn quá gấp gáp, ở dưới cây Quản Âm có nụ hôn lén lút, ở trong sơn động Miên Sơn có nụ hôn nhanh, ở trước bàn thờ Thiên Long Sơn, bị Giản Phàm cưỡng hôn ... Mấy ngày quả hôn nhau báo nhiêu lần, bao nhiêu kiểu, Dương Hồng Hạnh không nhớ nữa, có điều không lần nào lang mạn, ấm áp mà ái muội như thế này.
Nụ hôn dài và dữ dội, nước miếng cả hai nhễ nhại trào cả ra ngoài, dần dần khơi lên lửa dục không cố kỵ gì, áo cởi rằ, mơn trớn làn da như gấm lụa, cảm thụ bầu vú mềm dần dần vươn lên săn cứng, cảm thụ lưỡi nhỏ mang vị rượu, đột nhiên tấy Giản Phàm bị bóp lấy, ngước lên nhìn thấy Dương Hồng Hạnh đã mở mắt rằ, mà tấy y vừa mới luồn vào mông đã bị khống chế.
Giản Phàm muốn dùng sức mạnh khiến cô gái trong lòng khuất phục, không ngờ Dương Hồng Hạnh nắm rất chặt, sợ phá hỏng không khí khó khăn lắm mới tạo ra được này, Dương Hồng Hạnh đã bị cởi cúc áo, áo lót trắng tinh khôi của nữ sinh dụ hoặc ở phía trước, hương thơm mang hơi ấm tỏa rằ, muốn đưa mặt tới đó, nhưng Dương Hồng Hạnh ngả ra sau.
Dương Hồng Hạnh ánh mắt đắm say, nghịch ngợm, hỏi một câu:” Anh dự mưu lâu rồi phải không?”
“ Đương nhiên, đã mấy năm rồi. “ Đi đón dâu còn bị làm khó mấy lần mà, Giản Phàm kiên nhẫn trả lời:
“ Vậy mấy năm đó vì sao cứ lãnh đạm với em như thế, tại sao để em chờ anh khổ sở như thế? “ Dương Hồng Hạnh còn chút oán niệm chưa cởi bở:
“ Vì anh cho rằng tầm mắt của em rất cao, bay đi rồi sẽ bay càng ngày càng cao, anh không muốn trở thành gánh nặng của em, càng không muốn em khó xử. “ Giản Phàm trả lời một câu thâm tình, nếu như nói thẳng một chút là: Anh không muốn tốn công.
Có điều câu này cuối cùng khiến Dương Hồng Hạnh mềm nhũn, tấy buông rằ, nhưng chưa buông hẳn, mắt chớp chớp say đắm nhìn ái tình gian khổ bao năm của mình cũng đi tới ngày đơm hoa kết quả, đưa tấy kéo tai Giản Phàm: “ Vậy vì sao bây giờ lại vội vàng như thế?”
“ Vì em là người vợ thích hợp nhất, nếu anh không mau chóng chiếm hữu em, đêm dài lắm mộng thì anh thảm rồi.”
Giản Phàm nói xong thình lình rút tấy lại, bế xốc Dương Hồng Hạnh lên, cô hét một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ Giản Phàm, lại bị Giản Phàm cao hứng xoay mấy vòng, nhắm tịt mắt lại, còn chưa hoàn hồn đã bị ném lên giường, sau đó bóng đen nhào bổ tới.
Dương Hồng Hạnh ôm lấy mặt, he hé nhìn quả kẽ bàn tắy, mấy thứ bay đi vèo vèo, là áo sơ mi, là áo lót, kẹp chặt chân lại, vậy mà quần đã ở trong tấy Giản Phàm mất rồi, Giản Phàm đắc ý ném xuống đất.
Nhỏ nhắn như búp măng, tròn trịa vểnh cao, quầng vú gần như không nhận ra được, chỉ có màu hồng nhàn nhạt, núm vú hơi đã săn cứng, nhỏ bằng hạt đỗ tương. Giản Phàm nhìn mà cổ khô miệng lại đầy nước, hít nước dãi ngược trở lại, Dương Hồng Hạnh vẫn còn muốn xoay người che đậy vô nghĩa, bị Giản Phàm gỡ tấy rằ, chỉ thấy đôi mắt đen kia xấu hổ ngượng ngùng muôn phần, dâm chí của Giản Phàm lên tới cực điểm, ôm lấy đặt nụ hôn nồng nàn, da thịt tiếp xúc không còn trở ngại nào nữa.
Rên một tiếng, toàn thân Dương Hồng Hanh co giật, Giản Phàm cũng đau nhói, bị cắn một cái vào vai, cảm giác được sự sợ hãi của cô, vuốt ve, thủ thỉ dỗ dành, từ từ tiến vào nơi ngày đêm ao ước, cảm giác bị siết lấy, chặt, nóng ... vô cùng thỏa mãn.
Mặc dù điều hòa nhiệt độ chạy hết mức liên tục phả ra những làn hơi mát lạnh song chẳng thể giảm được nhiệt độ nóng hừng hực trong căn phòng khách sạn, trên trán Giản Phàm đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
“ Nhẹ thôi, em sợ ...”
Giọng Dương Hồng Hạnh như từ xâ xăm truyền tới, giống như trông đợi, giống rên rỉ trong mơ, cùng với âm thanh là thân thể nhấp nhô kéo theo những con sóng cuộn trào mãnh liệt, núm vú hơi tấy lên càng như đập vào mắt, dần dần cảm thụ được khoan khoái sau cơn đau
Trên chiếc giường màu trắng êm ái, là thân tấm thân còn trắng trẻo mềm mại hơn, cặp đùi dài trơn bóng thẳng tắp của cô kẹp lấy cái lăng rắn chắc. Tiếng nỉ non, tiếng thở dốc, mồ hôi lấm tấm, từ lòng ngóng cho tới thuần thục, gần như đều xuất phát từ bản năng, hai thân thể dung hợp làm một như sinh ra đã là như thế, không chia tách nữa ...
“ Á ... Thật thích.”
Lại một câu như mơ ngủ khẽ phát ra từ miệng Dương Hồng Hạnh, thi thoảng đôi mắt mê ly mở rằ, nhìn quả khe ngón tấy thấy Giản Phàm gần trong gang tấc, từng cái vuốt ve làm cô ngây ngất, thoải mái như tắm trong gió xuân, lại như gió mát mùa hè, như tươi mát sáng thu, dần dần đi lên đỉnh cao. Tích tắc đó như dòng suối nước nóng mùa đông phun trào, lan tỏa khắp bốn phía, Dương Hồng Hạnh không kìm được ôm chặt người yêu thương, nhắm chặt mắt vừa tận hưởng vừa phát ra tiếng nói mơ.