Không biết trải quả bao lâu, có thể rất nhanh cũng có thể rất lâu rồi, Dương Hồng Hành như con thuyền nhỏ chới với đắm chìm trong đại dương cảm xúc quên hết cả thời gian. Khi vận động kịch liệt từ từ lắng lại, chỉ thấy Giản Phàm thở nặng nề, mềm nhũn, giống như trong thân thể mất đi cái cái, Dương Hồng Hạnh vẫn nhắm mắt hưởng thụ dư vị cảm giác mới mẻ tuyệt vời kia, hỏi khẽ: “ Này, sao anh nằm im thế?”
Câu hỏi ngây thơ ấy khiến Giản Phàm cười phì một cái, không nhịn được cười nữa, vừa cười vừa thở: “ Anh bắn rồi chứ sao, em nghĩ nam nhân là động cơ vĩnh cửu đấy à?”
Dương Hồng Hạnh mở choàng mắt, lập tức hiểu rằ, má đỏ như máu, đưa vội một tấy lên che mặt, nghe tiếng cười của Giản Phàm tức giận tiện tấy vơ lấy cái gì đó ném y, nhưng thứ đó căn bản không thể gây thương tích cho người tắ, bởi vì đó là chiếc áo lót trắng bằng vải bông mềm.
Giản Phàm hít lấy mùi thơm vương vấn trên áo lót, nhìn giai nhân trên giường trêu chọc, thuôn mặt đỏ ửng ngượng ngùng nghiêng sang bên che dấu, tấy y lại bắt đầu giày vò bầu vú non mềm ấy, ghé đầu xuống hôn nhẹ lên vành tai cô, hỏi nhỏ: “ Hạnh Nhi, em thích rồi phải không? “
Xấu hổ chết mất thôi, ai ngờ mình hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, Dương Hồng Hạnh đâu phải cô bé không biết gì, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy cơ mà, vậy mà không biết làm sao lúc ấy lại hỏi một câu như vậy, bị trêu chọc, cô thẹn quá hóa giận, vùi đầu vào vai Giản Phàm, há miệng ngoạm một cái.
Giản Phảm cười vang ôm lưng cô xoay người một cái, nằm ngửa trên giường để Dương Hồng Hạnh cưỡi lên người mình, nhìn cô si mê, lòng đầy thỏa mãn. Chỉ thấy đôi môi hồng nhuận của cô he hé phả ra hơi thở âm ám thơn như lan, mái tóc đen nhánh phiêu dật, gò má trắng trẻo phủ ráng hồng vừa có chút phóng túng vừa ngoan ngoãn, tới lúc này dù Dương Hồng Hạnh ngây thơ mấy cũng biết tự tìm lấy niềm vui cho mình, vòng eo thon gọn bắt đầu uốn éo ....
Hơi nóng xối ra từ vòi nước dần tắn đi, Giản Phàm thò đầu vào cửa phòng tắm, nhìn trộm Hạnh Nhi mới tắm xong đang đứng trước gương sấy tóc, khuôn mặt khuất sau mái tóc ướt vẫn còn phơn phớt hồng, hàng mi mềm, đôi mắt ươn ướt, quyến rũ không nói lên lời. Một cô gái dù độc lập, cường thế tới mấy, khi quần áo bị lột sạch thì tất cả những thứ đó cũng mất đi theo, đương nhiên vẫn giữ lại một ít, ví như Dương Hồng Hạnh lúc này, không còn né tránh nữa, thi thoảng đưa mắt lườm kẻ nhìn trộm một cái.
Không quá mức xinh đẹp, cũng không quá gợi cảm, bởi vì yêu thích vận động, vóc dáng cân đối săn chắc khỏe khoắn của Hạnh Nhi tuyệt đối là số một, hơn nữa thuần phục được cô gái rất ương ngạnh có chút kiêu kỳ này, cực kỳ có cảm giác thành tựu.
Không cần nói nhiều, Giản Phàm chạy vào bế Hạnh Nhi vừa tắm xong đặt trong cánh tắy, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy tình ý dịu dàng trong mắt đối phương, phút chốc chỉ mong thời gian và cảm giác như vậy sẽ kéo dài mãi mãi.
Dương Hồng Hạnh nằm nghiêng người vuốt ve vết thương ở tấy còn lại, bị đạn bắn xuyên quả, vết thương lành lại từ lâu thành hình tròn nhô lên, nhưng cô không sao quên khi ấy Giản Phàm hôn mê không tỉnh. Khi đó có lúc cô tưởng chừng mất đi mãi mãi rồi, ngước mắt nhìn vết xẹo dài dữ tợn, cảm thấy hai người hết sức may mắn vì cùng nhau đi tới được hôm nay, nhìn Giản Phàm nằm đó, muốn nói một câu tình ý miên man, không ngờ tên đó giống như vừa mới uống ngụm rượu mát lạnh, khoan khoái chép miệng.
Thật là, dù sao hai người họ đều không hợp mấy chuyện lãng mạn, chấp nhận vậy thôi, Dương Hồng Hạnh đưa một ngón tấy ra đẩy khẽ cằm y: “ Vui mừng ngớ ngẩn gì đó.”
“ Chưa kết hôn đã được động phòng hoa chúc trước rồi, anh không vui sao được, anh cứ nghĩ là phải đợi tới chết nghẹn luôn ấy chứ.” Giản Phàm bộ dạng tiểu nhân đắc ý hết sức ngứa mắt, ai cũng biết y đang vui mừng cái gì, nói thật Giản Phàm luôn cho rằng với tính bảo thủ chính thống của Dương Hồng Hạnh, lần đầu tiên của hai người phải đợi ngày bước lên thảm đỏ cơ, không ngờ hôm nay đã lừa được tới tắy, lãi, quá lãi:
Nghe giọng cười chướng tai của y, Dương Hồng Hanh đưa tấy xoắn nhẹ thịt bên hông: “ Mơ đi.”
Rõ ràng không đau, Giản Phàm lại phối hợp la oai oái: “ Á ... Đừng nhéo anh.”
“ Nhéo anh thì sao nào, xấu chết đi, anh chỉ biết ức hiếp em, từ ngày đầu chúng ta gặp nhau đã thế rồi.”
“ Ha ha, nhéo nữa anh cắm vào đấy.”
“ Này ... Anh ăn nói không biết xấu hổ thế.”
Hai người lại bắt đầu đốp chát nhau rồi, có điều không có sự tức giận trong đó nữa, ngược lại biến thành nụ cười, đùa giỡn, đùn đẩy, cái chăn mỏng nhăn nhúm, Dương Hồng Hạnh kéo tấy Giản Phàm rằ, gối lên thủ thỉ: “ Nếu thế giới chỉ có hai chúng ta mãi như thế này thì thích biết bao.”
“ Thích cái gì mà thích, chỉ mỗi em là thích, anh mệt gần chết đây này.” Giản Phàm bắt đầu ăn nho xong che giắt răng rồi:
Dương Hồng Hạnh ghé tới mặt Giản Phàm, khinh bỉ: “ Thôi đi, đừng có mà khẩu thị tâm phi, dám nói vừa rồi anh không thích à?”
“ Thích cái gì, em cắn anh mấy cái liền, còn cào anh, em xem đi ...” Giản Phàm chỉ cai hằn dấu răng sâu, lại còn mấy vết cào dài ở lưng:
“ Ui, xin lỗi, em khẩn trương ... “ Dương Hồng Hạnh xin lỗi chẳng có chút thành ý nào cả, che miệng cười khúc khích, thổi vào tai Giản Phàm: “ Đáng đời, anh tự chuốc lấy.”
“ Lại đây, lại đây ... Hạnh Nhi, anh nói với em chuyện nghiêm túc.” Giản Phàm kéo Dương Hồng Hạnh vào lòng, còn đang nghĩ nói chuyện hôn nhân, ai ngờ: “ Anh phải dạy em một lớp giáo dục giới tính mới được, em học nhiều quá tới ngốc rồi, chuyện này mà không biết, làm anh mệt chết ...”
“ Nếu em mà đã biết rồi thì anh làm gì có phần. “ Dương Hồng Hạnh tức tối đấm một cái, nhe răng ra dọa:
Giản Phàm hết hồn đe dọa :” Thứ nhất không được cắn, còn cắn lần sau cho em đeo giọ mõm.”
“ Hi hi ... Không cắn nữa.”
“ Thứ hai, vừa rồi em có vấn đề, từ đầu tới cuối em chỉ biết kêu ‘thật thích’ không thì ‘thích quá’, này ngôn ngữ thiếu thốn quá đấy. “ Giản Phàm tặc lưỡi chê bai:
Dương Hồng Hạnh mặt đỏ dừ như táo chín, ai ngờ y mang cả chuyện này ra nói, hứ một tiếng: “Đáng ghét, vậy anh kêu thử cho em nghe.”
“ Không phải đơn giản à? Thế này nhé Á a a, ư , a ... Tóm lại đều là từ tượng thanh ấy, em cứ kêu nhiệt tình vào, không biết thông quả tiếng kêu to nhỏ mà biểu đạt cảm thụ à? Càng thích càng kêu to vào, kêu càng dâm đãng càng tốt, em không thể cởi quần áo rồi mà còn nghiêm túc giờ thục nữ như thế, em xem lúc em trần truồng nói mấy câu đó thì có giống không ... Ha ha ha ...”
“ Anh đi chết đi.”
“ Đừng làm bừa, anh còn chưa nói hết, đó là vấn đề động tác kỹ thuật, đây là vấn đề rất nghiêm trọng, động tác không đúng, không những làm chúng ta đều mệt, lại không đạt khoái cảm cao nhất ... Thôi, nói em chẳng hiểu, để anh làm mẫu cho, lần này anh hướng dẫn thế nào em làm vậy, thả lỏng ra .”
Dương Hồng Hạnh bị tập kích bất ngờ, vừa cười khúc khích vừa co chân đạp liên hồi, trong đêm dài buồn chán, xuân sắc vô biên lại tiếp diễn rồi ...