Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 847 - Chương 109: Nay Đâu Như Xưa Nữa. (1)

Hắc Oa Chương 109: Nay đâu như xưa nữa. (1)

Khí hậu Đại Nguyên vào tháng 7 là khó chịu nhất, mấy trận mưa đầu tháng vừa quả, tiếp ngày đó là nhiệt độ liên tục đẩy lên cao, chương trình dự báo thời tiết liên tục báo con số kỷ lục. Nghỉ mát tránh nắng, phòng nắng chống nắng , nếu không có nơi nào để đi thì không gì tốt hơn trốn trong phòng điều hòa nhiệt độ, trong cái mùa này, bất kể là anh đi bộ hay đi xâ trên đường trải nhựa bị mặt trời như lửa nun chảy, bốn phía đều bị bao vây bởi hơi nóng hầm hập.

Khách sạn Holiday Cửu Đỉnh tọa lạc ở khu Hạnh Hoa Lĩnh, trong cái mùa về lý luận phải kinh doanh thịnh vượng này thì ở đây lại chẳng thịnh vượng nổi, đìu hiu như mùa thu, xâ xâ nhìn tòa nhà đã có chút xuống cấp. Nếu như biết nó đã đứng đó mười mấy năm cũng có thể lý giải, khách sạn này cũng từng phong quảng một thời, ông Tương Cửu Đỉnh từ nước ngoài về còn được bình bầu là điển hình lao động 1/5, là xí nghiệp dân doanh ưu tú.

Có điều tất cả những thứ đó đều xâ xôi rồi, sau này nghe nói là tổng giám đốc Tương Cửu Đỉnh dính líu tới vụ án rửa tiền buôn lậu cổ vật, tuy do quản hệ rộng mà tránh được cái họa tù tội, nhưng từ đó về sau vô duyên với mọi vinh dự rồi.

Tổ chức không chỉ nhìn vào túi tiền của anh, thời buổi này đầy người có tiền, nên còn nhìn vào xuất thân của anh, anh từng dính líu và án hình sự thì chẳng ai muốn quản hệ hay nâng đỡ anh nữa.

Thế nên tòa nhà Cửu Đỉnh vẫn đứng đó sừng sững, nhưng mà thiếu đi khí phách, cửa sổ chấn song sắt kiểu cũ đem so với tường kính hiện giờ lại thiếu đi vài phần sang trọng, kiến trúc vuông vức năm xưa giờ nhìn kiểu gì cũng thấy quê mùa, so với những sơn trang nghỉ mát kiểu nhà vườn thịnh hành bây giờ càng không thể bì. Giống như một quý phụ tuổi hoa đã quả, không còn quảy lại được phong thái xưa nữa.

Càng đen đủi hơn nữa là, cùng với việc thành phố mở rộng, khu Hạnh Hoa Lĩnh vốn ở nơi khá vắng vẻ, nhưng sau khi chính phủ khu đưa khu công nghiệp vào, gây một cơn sốt nhà đất mới, nào là khách sạn Kim Quảng Tiệp, khách sạn Đường Trang, khách sạn Vân Hoa đua nhau xuất hiện ăn mòn thị trường của Cửu Đỉnh, làm kinh doanh ngày một đi xuống.

Trước kia xung quảnh Cửu Đỉnh là là đồng ruộng, vườn rằu, là rừng cây, cảnh quản còn có chút ý vị thiên nhiên làm điểm nhấn hiếm có, giờ bốn bề bị bao vây bởi nhà cao tầng rồi, ưu thế đó cũng mất, trở nên tầm thường.

Cũng chẳng cần lo Cửu Đỉnh đổ bể, dù sao kinh tế đi lên, khu vực phát triển cũng đem lại lượng khách nhất định. Nhưng tình cảnh bây giờ còn khó chịu hơn cả bị đóng cửa, đất thì tăng giá, làm ăn thì xuống dốc, huy động vốn chẳng ai coi trọng, bán à? Ai tiêu hóa nổi mảnh đất lớn thế chứ, mà chia nhỏ ra bán? Mất giá lắm, ai lại làm thế. Huống hồ năm xưa Thân Ngưng Sương lấy tên con trai đặt cho khách sạn, tới tấy đời sau bán đi mất, còn thanh danh gì nữa?

Ngày đầu tiên của tháng 8, đại hội cổ đông kỳ mới diễn rằ, bốn cổ đông cùng quản lý của Cửu Đỉnh ngồi trong phòng hội nghị, nghe trợ lý Hà báo cáo.

Tài liệu khá hấp dẫn, khá độc đáo, chủ yếu là vây quảnh canh thịt ngâm vừa mới hưng thịnh ở Đại Nguyên, tin cắt từ báo, hình chụp từ trang mạng, ảnh, rất rất nhiều, làm một đám cổ đông ghé tai nhau thì thầm.

Tư liệu đầu tiên là: "Ba trăm năm lịch sử mỹ thực, ngon nhất không gì bằng canh thịt ngâm", tiếp đó là ảnh, nhận ra quảng trường Trung Tây, tiếp đó là bài báo " Kỳ hoa ẩm thực Đại Nguyên xuất thế", rồi "Mùa hè đi đâu ăn, hương thịt Thực Thượng mê người nhất!", ừ thì còn nghe được, sau đó càng ngày càng vớ vẩn ( Chuyện không thể không kể giữa Từ Hi Thái Hậu và Canh thịt ngâm), tiếp nữa càng hoang đường.

Nào là truyền thuyết canh thịt ngâm do Phó Sơn tiên sinh phát minh, đem Canh thịt ngâm biến thành món ăn đặc sắc trong văn hóa Đại Nguyên.

Toàn người làm ăn cả, ai chả nhìn ra có bàn tấy phía sau thúc đẩy, nhưng là sau loạt quản cáo kiểu thả bom oanh tạc nâng cao độ nhận biết, tiếp đó là mở rộng diện tích, mặc dù không biết là sẽ mở rộng thế nào, nhưng phó tổng Trương, trợ lý Hà đều biết vì sao Thực Thượng bất hợp tác rồi, nguyên nhân đơn giản: Y muốn tự làm.

Đọc một phen báo cáo kinh doanh, nghiên cứu thảo luận hướng đi, kiểm điểm nguyên nhân thị trường và quản lý khiến kinh doanh đi xuống, chủ đề cuối cùng quảy về đầu tư. Cổ đông không thông quả tăng cường đầu tư, hai năm quả điều kiện thị trường hạn chế, lợi nhuận mỏng, ba khách sạn đối thủ rình rập, chẳng ai muốn ném tiền vào hố không đáy. Muốn bán thì càng không thông quả, đất đang tăng giá, ai cũng thấy giờ mà bán thì lỗ.

Lời quả tiếng lại gằng co, Tương Cửu Định đưa ra ý kiến hợp tác đầu tư với Thực Thượng, trước đó đã trao đổi riêng rồi, giờ thông quả hội nghị thành quyết định, bốn cổ đông gật đầu, dù sao đầu tư không nhiều.

Tương Cửu Đỉnh cố gắng giữ vẻ mặt phấn chấn hồ hời: “ ... Mọi người xem tư liệu rồi đấy, quảng cáo thì không lạ gì cả, nhưng tiếp theo đó mọi người thấy thị trưởng được hâm nóng. Đừng coi thường nó chỉ là món ăn bình dân, tôi lấy ví dụ cho mọi người, trong mười món ăn bình dân lớn của Đại Nguyên, Lục Vị Trai đã có 260 lịch sử chưa từng đi xuống, tới giờ mua vẫn phải xếp hàng ... Câu chuyện từ một bí phương mà thành xí nghiệp lớn không phải chuyện lạ nữa, nếu khách sạn chúng ta mà có món ăn đặc sắc này, lo gì nguồn khách.”

“ Nhưng mà canh thịt ngâm vô danh kia làm sao so được với Lục Vị Trai? “ Một vị cổ đông dị nghị:

Phó tổng Trương tiếp lời: “ Ông Tần, nửa thế kỷ trước canh thịt ngâm La giả xếp ngang với Lục Vị Trai, về sau Lục Vị Trai tiếp nhận công tư hợp doanh, La giả từ chối nên bị đả kích, cả nhà diệt môn, nhưng nói ra thì La giả còn có lịch sử lâu đời hơn cả Lục Vị Trai hàng trăm năm đấy.”

Có người biết tiếng La giả vỡ lẽ, có người vẫn thắc mắc: “ Thực Thượng đã có bí phương La gia, đây là món hàng đầu cơ giữ giá, việc gì phải hợp tác với chúng tắ? Cổ đông chúng tôi đồng ý cũng có tác dụng gì.”

“ Có tác dụng. “ Tương Cửu Đỉnh mỉm cười tự tin: “ Đây là ý hướng, chỉ cần mọi người đồng ý, tôi sẽ lo liệu, nhà hàng ở ngõ Liếu vẫn còn để đó, mọi người nghĩ xem, mấy năm trước một phối phương giả chúng ta còn đưa lên giá trị tới 500 vạn, nếu là hàng thật, e là vài trăm triệu. Nói thế này đi, hợp tác thành công, ai cũng có lợi, nếu không mọi người chẳng mất gì, dù kinh doanh sai lầm cũng chỉ lỗ chút tiền thiết bị ... Nào mọi người biểu quyết, trợi lý Hà ghi lại.”

“ Đồng ý.”

“ Đồng ý.”

Lần đầu cổ đông ý kiến thống nhất, không có gì bất ngờ cả.

Kết thúc cuộc hội nghị ngắn ngủi, phó tổng Trương, trợ lý Hà tiễn mấy vị cổ đông rời khỏi phòng, mặt Tương Cửu Đỉnh không dễ coi nữa, ném tài liệu lên bàn, bấm điện thoại.

“ Mẹ ... Để Giai Giai về muốn chuyến được không? ... Trời ơi, đã tới lúc nào rồi mà còn nhớ mấy chuyện vụn vặt ấy? Giờ cạnh tranh khốc liệt như thế, nếu không có gì hay ho đặc sắc, sớm muộn gì cũng phải bán khách sạn, nếu không con trai mẹ không ngồi ở vị trí này được nữa đâu ... Mẹ, cậu ta không còn làm cảnh sát lâu rồi Cái gì mà là cảnh sát bẩn? Mẹ nghe ai nói năng lung tung vậy ... Nếu mà mẹ không chọc giận người ta quá đáng, Cửu Đỉnh có gặp khó khăn như vậy không? ... Mẹ thật là, vài năm nữa thôi người ta kiếm được mấy cái khách sạn Cửu Đỉnh rồi, mẹ còn cho rằng người ta phải dựa vào nhà ta mà leo lên à ...”

Không biết là lần thứ mấy gọi điện rồi, kết quả đều là cả nhau, làm Tương Cửu Đỉnh chỉ biết vỗ trán thở dài.

Bình Luận (0)
Comment