“ Vớ vẩn, nói như Oa cả cậu làm thái giám ấy, chuyện hoàng giả mà cũng biết. “ Vương Minh húp xì xụp mỉa mai:
Tiêu Thành Cương vừa ăn vừa nói:” Ê, mọi người chớ nói thế, khi liên quân tám nước đánh vào Bắc Kinh, Từ Hi thái hậu đúng là chạy nạn quả Đại Nguyên tắ, thứ cống phẩm này có gì thần bí đâu ... Nói không chừng bà ta chạy vội không có gì ăn, nên ăn canh thịt, đúng không? “
“ Thành Cương, ai bảo với cậu Từ hi thái hậu có liên quản tới canh thịt thế, vậy có nói với cậu là bà ta có tình nhân tên Lý Liên Anh không? “ Tùy Hâm đào hố bẫy Tiêu Thành Cương:
“ Cần gì ai bảo, báo đăng đáy, tôi xem trong nhà xí, vừa ỉa vừa đọc.”
Mọi người trừng mắt lên, dừng đũa.
“ Thật đấy. “ Tiêu Thành Cương còn chưa nhận ra vẫn nói rất hăng: “ Hôm đó vào đội rút tờ báo đi vệ sinh, ngồi ỉa rảnh rỗi đọc báo xem, tình cờ nhìn thấy quán Oa ca, chậc chậc, khắp nơi là quán của Oa ca, đi ỉa cũng thấy tin về anh ấy .. Ha ha .. Sao thế?”
Cả đám nhìn chằm chằm với ánh mắt bất thiện, nói nửa ngày trời Tiêu Thành Cương mới phát hiện không thích hợp lắm, đều đang ăn, thấy mấy cái chân đá tới hắn phản ứng cũng nhanh, cầm bát chạy luôn, để lại tràng cười dài.
“ Ài, ở cùng mấy người không sống yên được.”
Là một giọng nữ, vừa mới đi vào thiếu chút nữa va phải Tiêu Thành Cương, vội vàng đẩy rằ, mọi người đều chào chị Sử. Sử Tĩnh Viện hỏi bác Giang, thấy chỉ vào bếp liền đi thẳng xuống đó.
Bác Giang đi dọc một loạt nồi lớn, có vẻ hứng thú lắm, Sử Tĩnh Viện không quấy rầy.
Truyền kỳ ở đại đội một nhiều lắm, bác Giang là một trong số đó, từ thập niên 70 của thế kỷ trước khi sở công an thành lập thì bác Giang được tuyển dụng. Sau đó tách ra thành lập cục công an, bác Giang xuống cục làm quản lý hồ sơ, sau đó lại đưa xuống phân cục ba, từng làm cảnh sát trị an mấy khu, làm cảnh sát hộ tịch, làm tài xế. Người ta thì cứ từng ngày lên cao, bác Giang thì đi xuống, đồng nghiệp cùng thời có người lên tới bộ công an rồi, bác Giang nghỉ hưu vẫn là cảnh sát bình thường, khi đại đội một thành lập, bác Giang mới định cư luôn ở đó, nghỉ hưu rồi còn quảy lại làm đầu bếp.
Mọi người ít nhiều biết chuyện trong nhà bác Giang, giờ mái tóc đã bạc, mặt đầy nếp nhăn, tuy chẳng có thành tựu gì, nhưng hay dở gì cũng quen biết khắp Đại Nguyên, tuổi già thê lương không chỗ nương tựa, ai không động lòng trắc ẩn, không biết rời đội cảnh sát sống ra sao.
Nghe nói Giản Phàm mấy lần tới tận đại đội một mời, chẳng hiểu sao bác Giang chưa đồng ý.
“ ... Tổ chức đội ngũ tới ăn không trả tiền đấy à, còn bê bát to như thế, không sợ vỡ bụng sao?”
Có tiếng ai đó quát lớn ở ngoài sân, giọng uy phong lẫm liệt nhưng mang theo chút đùa cợt thiếu đứng đắn, nghe một cái là biết ông chủ của nơi này về rồi. Sử Tĩnh Viện và bác Giang nghe thấy vui mừng mau mắn đi ra ngoài.
“ Ăn mất của anh mất bao nhiêu đâu mà xót ? Đồ keo kiệt. “ Tiêu Thành Cương mắng:
“ Ăn của cậu là nể mặt đấy. “ Quách Nguyên miệng hàm hồ, bát không chịu bỏ xuống, mắt trừng lên:
“ Cảnh sát ăn mà dám không cho, muốn tìm kích thích à? “ Vương Mình cũng vào hùa:
“ Lát nữa còng cậu ta về, cho một bài học về pháp chế. “ Tùy Hâm cười ha hả:
Mọi người đua nhau mỗi người chọc một câu đả kích Giản Phàm, bất chợt đều nghẹn lại, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp từ sau lưng Giản Phàm đi rằ, mày liếu nhướng lên, không giận mà tự uy, chính là Dương Hồng Hạnh bênh vực bạn trai. Hai người họ đứng đó cùng áo sơ mi trắng, quần âu và giày da, một nam một nữ, một cao lớn nam tính, một duyên dáng xinh đẹp, làm người ta nhìn mà không khỏi cảm thán một câu xứng đôi vừa lứa, ngày cả bác Giang và Sử Tĩnh Viện đều ngẩn người mất một giây ... Trong đội đã trêu chọc bọn họ bao năm, giờ xem ra đã thành thật rồi.
“ Có án rồi. “ Quách Nguyên vỗ đùi nhìn quảnh một vòng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: “ Các đồng chí thấy sao?”
Toàn anh em lâu năm, phối hợp cực kỳ ăn ý, Vương Minh nhìn hai người kia, thận trọng gật đầu: “ Án lớn, chắc chắn rồi, chứng cứ xác thực hết đường chối cãi.”
“ Gian tình phải dùng điều luật nào? “ Tiêu Thành Cương mặt hí hửng:
“ Chung sống bất hợp pháp, có thể cho triệu tập hình sự, ha ha ha. “ Tùy Hâm chỉ mặt cười ngặt ngoẽo:
Giản Phàm phá lên cười ngốc nghếch với đám anh em, mặt vênh lên tự hào, chỉ có Dương Hồng Hạnh thẹn đỏ mặt, bộ dạng đó không có gian tình cũng bị dọa ra gian tình rồi, đám đồng đội cũ trông thế càng cười lăn cười bò.
“ Bác Giang, chị Sử ... Chuyện gì thế này? Sao mọi người bỗng dưng đến cả thế, vào trong đi chứ ... Thôi, bên trong nóng lắm, bác, sao bác không ăn thử, ngon lắm.” Giản Phàm vui vẻ chạy tới, Dương Hồng Hạnh đi theo không để ý mấy tên thổ phỉ kia, khoác tấy Sử Tĩnh Viện.
“ Chúng tôi chẳng có việc gì, tới thăm thôi ... là chuyện sư phụ cậu. “ Bác Giang vẫy tắy, cả đám trẻ cầm bát đi tới tụ tập xung quảnh, ánh mắt đều có vẻ bất thường:
“ Chú Trần? Chú ấy làm sao ạ? “ Chỉ có một người suốt ngày đi khắp nơi tự nhận sư phụ, Giản Phàm giật mình, linh cảm không lành:
“ Uống say, ngã từ cầu thang xuống, gãy chân.” Vương Minh trả lời ngắn gọn:
“ Vào viện còn tra ra cả đống bệnh khác, bị cục cho nghỉ hưu rồi.” Tùy Hâm bổ xung:
Ai nấy mặt mày ảm đạm không nói thêm câu nào, Giản Phàm lửa giận bốc lên đầu, nhổ phẹt một bãi nước bọt: “ Nghỉ thì nghỉ, phải nghỉ lâu rồi mới đúng, có gì mà nghĩ không thông, mặc cái bộ cảnh phục nát có gì phải tiếc ... Đổ máu đổ mồ hôi rồi, giở còn đổ nước mắt, vì sao chú Trần hay uống, vì uất ức, nghỉ, nghỉ, nghỉ hết đi, kiếm được bao nhiêu tiền mà muốn bán cả mạng chứ?”
Bốn xung quảnh im phăng phắc, nhìn Giản Phàm như nhìn nghi phạm, lại chả, ở đây toàn là các vị mặc cảnh phục mà, khác gì vào chùa chửi sư.
Giản Phàm nghĩ tới cảnh ngộ của chú Trần là sôi máu, chỉ đám ăn chực trừng mắt nhìn lại:” Nhìn cái gì mà nhìn? Tôi nói sai à, đám ác đồ chết dưới súng của chú Trần ít à, số người chú ấy đích thân bắt về ít à? Cả đội một dùng súng, đã bao giờ có ai bị hóc đạn chứ? Chú Trần bán mạng cho nghề này để rồi kết cục chuốc lấy đống xử phat. Ba năm trước nếu không phải đám lãnh đạo khốn kiếp trên tỉnh nghiêm lệnh bảo vệ cổ vật thì Trương Kiệt có chết không? Cuối cùng đổ hết tội lên đầu chú Trần, con mẹ nó, một đám chẳng làm gì đều thăng quản tiến chức cả, đúng là uất, tới giờ tôi còn nghĩ không thông.”
Cả đám chỉ có thể hậm hực ngồi xuống, người khác không thể nói, Giản Phàm có tư cách nói những lời đó, Tiêu Thành Cương cầm đũa chỉ Giản Phàm: “Xem đi, vẫn là Oa cả hiểu chú Trần, chuyện này tìm Oa cả là đúng rồi.”
“ Rốt cuộc là chuyện gì? “ Giản Phàm nén giận hỏi:
“ Tới nhờ cậu giúp chú Trần. “ Sử Tĩnh Viện nói có chút ngập ngừng, mãi mới giải thích được, té ra Trần Thập Toàn mấy năm quả vì say rượu gây ra không ít trò hề, nhưng lần này chuyện càng lớn, uống hai chai rượu, ngã từ tầng bốn nhà hàng Vân Hoa ngã xuống tầng hai, bị chấn động não nhẹ, gãy xương đùi phải, vào bệnh viện phẫu thuật lại phát hiện ra tăng triglyceride máu và mất cảm giác thăng bằng, đều do uống rượu lâu ngày mà rằ.
Trương Chí Dung viết báo cao xin cho Trần Thập Toàn nghỉ hưu, không ngờ chuyện này khiến Trần Thập Toàn vốn ít nói càng trầm mặc, thân thích bạn bè tới thăm, tối đa chỉ
ừ" một tiếng, nằm trong bệnh viện mấy ngày
rồi không nói không rằng, trong nhà sợ xảy ra chuyện báo với đội, trong đội luân phiên tới thăm, không khá hơn, mọi người mới nhớ tới Giản Phàm, ai cũng nghĩ chỉ y khuyên được Trần Thập Toàn.