Giản Phàm nghe hết đầu đuôi câu chuyện thì cả cơn giận cũng tắn biến, trầm ngâm một lúc rồi khẽ lắc đầu:” “ Tôi không thích hợp đâu, mọi người bỏ ý định này đi.”
“ Vì sao, chú Trần rất quý cậu, chú ấy thành ra như thế rồi mà cậu không định đi thăm à? “ Sử Tĩnh Viện thuyết phục:
“ Không phải, mọi người không phải không biết tính cách chú ấy quái thế' nào, sau khi tôi từ chức đi nói với chú ấy, thiếu chút nữa bị chú ấy tát cho mấy cái. Sau khi trở về tôi có hai lần đi thăm chú ấy, chú ấy không nói chuyện với tôi, trong mắt chú ấy, tôi là kẻ đào ngũ, đi để chú ấy tức thêm à? “ Giảm Phàm có vài phần thương tâm nói:
“ Chúng tôi chỉ tới nói với cháu vậy thôi. “ Giang Nghĩa Hòa lên tiếng, hiền từ xoa đầu Giản Phàm, lại nhìn Dương Hồng Hạnh, khóe mắt ánh lên niềm vui cho hai đứa nhỏ này: “ Thập Toàn tính tình tuy quái dị khó ưa một chút, nhưng là người tốt, bề ngoài hung dữ vậy thôi chứ trong lòng không nghĩ vậy đâu ... Tôi còn nhớ có lần cậu ta và Cao Phong ngồi ăn cơm ở bếp, uống say cãi nhau, Cao Phong nói cháu là do cậu ta dạy rằ, Thập Toàn không phục, nói mình mới là sư phụ, cãi nhau đỏ mặt tía tai ... Ha ha ha, lúc đó cháu đã đi rồi mà họ vẫn còn cãi nhau đấy. Đi thôi, Tiểu Viện, ông chủ Giản bây giờ xem thường đám cảnh sát nghèo chúng ta rồi.”
Nhín mẻ mặt khó xử của Giản Phàm, bác Giang không miễn cưỡng, gọi một câu cùng Sử Tĩnh Viện một trước một sau ra cửa, gọi đám chưa ăn xong kia mấy tiếng, đám kia mới đặt bát xuống, còn dùng ánh mắt uy hiếp, ý tứ là: Cậu mà không đi, không xong với bọn tôi.
“ Hay là ... “ Giản Phàm quảy sang nhìn Dương Hồng Hạnh: “ Chúng ta đi thăm chú Trần.”
Dương Hồng Hạnh tất nhiên đã biết trước kết quả, vừa gật đầu còn chưa phát thì Tiêu Thành Cương chỉ đợi có thế chạy tới khoác vai Giản Phàm kéo đi: “ Đi thì đi, sao phải hỏi lớp trưởng, con bà nó, thật xấu mặt anh em ... nhanh nhanh, chỉ anh mới khuyên nổi chú Trần thôi, chịu khó nghe chửi một lúc, ăn vài cái tát là được sợ gì chứ ...”
“ Đi thôi, ông chủ Giản, chúng ta không chọc nổi đám thổ phỉ này đâu.”
Dương Hồng Hạnh vừa nói xong, Quách Nguyên, Vương Minh cười hô hố đắc ý, còn lấy còng tấy ra dọa, xúm quảnh Dương Hồng Hạnh "áp giải" lên xe, hai chiếc cảnh sát và một chiếc việt dã tới thẳng bệnh viện.
“ Không phải chứ, làm sao có thể uống thành thế này? “ Giản Phàm vẻ mặt đau khổ đứng ở ngoài phòng bệnh ở tầng ba bệnh viện thuộc ĐH Y khoa, nhìn quả cửa sổ một cái sững người:
“ Còn khá đấy anh, đội ba còn có người uống chết luôn cơ mà.” Cái miệng Tiêu Thành Cương không biết tích đức, vừa mở miệng một cái là ăn vài cú đá, nam nữ già trẻ phía sau nghe đều chướng tắi.
Đầu, chân tấy đều quấn băng dày, Trần Thập Toàn ngồi ngây ra đó, bên cạnh có ba cảnh sát, Lục Kiên Định và Trương Anh Lan, Cảnh Văn Tú, nghiêm trọng tới thỉnh cầu tới cả chuyên giả tâm lý tới rồi. Lúc này ánh mắt chú Trần đờ đẫn, giống như bị sét đánh, chẳng có chút biểu cảm nào cả, thi thoảng môi mấp máy một chút làm Trương Anh Lan thất vọng.
Giản Phàm nhìn cảnh đó mới hiểu vì sao đám kia nhất định muốn y tới, té ra là nghiêm trọng như vậy rồi, cùng đường rồi mới coi ngựa chết như ngựa sống, thương cảm lẩm bẩm: “ Không phải là uống tới ngớ ngẩn rồi chứ?”
“ Không đâu, vẫn nhận ra mọi người nói đấy, nhưng không thèm đáp lời người ta ... Nghe cái cô chuyên giả Cảnh gì đó nói ... “ Quách Nguyên không nhớ rằ: “ Nói gì nhỉ chị Sử?”
“ Tự bế cấp độ nhẹ, cùng với trầm cảm u uất, cần phải kích thích từ bên ngoài, tốt nhất là từ chuyện chú ấy quen thuộc.”
“ Vậy thì dễ, mang cho chú ấy khẩu súng ngắm, đoàng đoàng vài cái có khi hiệu quả. “ Giản Phàm mở mồm một cái là có chủ ý xấu ngay:
“ A, đúng rồi, cách hay đấy. “ Tiêu Thành Cương cực lực ủng hộ cái mồm thối của Oa ca:
Vương Minh gật gù: “ Có lý đấy, chú Trần thích nhất khoản đó.”
“ Đúng cái rắm, bị ngu à? Súng bắn tỉa cần được sự cho phép đặc biệt của tổng đội đặc cảnh, ai đi xin? Bằng vào bộ dạng này của chú ấy, cả đời xem không chừng ai cho sờ vào súng nữa đâu. “ Quách Nguyên lấy thực tế phủ định:
Nói vậy ai cũng buồn bã, người cảnh sát già sắp cho nghỉ bệnh này e thực sự là không còn cơ hội được sờ vào khẩu súng nữa, một tấy súng bắn tỉa chiến công hiển hách bị gục ngã bởi rượu, nghĩ thôi đã đau lòng.
Rất đau lòng, chỉ nhìn bác Giang tóc bạc gần hết ngồi thất thần ngồi ở ghế đợi thôi cũng khiến Giản Phàm đau lòng, còn cả đám đồng đội cũ vẫn lúc nào cũng một vẻ ma đói phong trần, đều đau lòng. Không chỉ y, mà trong lòng mỗi người ở đây đều không dễ chịu, đội ngũ này năm nào cũng có người bị khai trừ, nghỉ hưu, thôi việc, già như chú Trần, lui về cũng không phải sớm nữa, vậy mà ai nấy đều ảm đạm, mỗi khi có đội viên mới ra nhập đội, đều bắt đầu được ông chú hói này chỉ dẫn sử dụng súng trong thực tế ra sao, mỗi lần chấp hành nhiệm vụ, đều là ông chú hói này giao súng dặn dò chú ý an toàn.
Một cảnh sát cống hiến cả đời, rốt cuộc bị cho nghỉ hưu như bị tống cổ, có ai mà vui nổi.
Cửa mở, Lục Kiên Định mặc cảnh phục dẫn Trương Anh Lan và Cảnh Văn Tú đi rằ, vừa mới nhìn thấy Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh, cả ba người kia đều bất ngờ, trong đó ánh mắt của Cảnh Văn Tú là có biểu cảm phong phú nhất, thiếu chút nữa đã vui mừng gọi ra tiếng, may mà cuối cùng cũng nén lại được.
Trương Anh Lan nhìn Giản Phàm hết sức tinh thần đứng giữa đám cảnh sát như hạc đứng giữa bầy gà, khẽ gật đầu một cái rồi thở dài. Lục Kiên Định vỗ vai Giản Phàm, cảm tưởng như vỗ vào tảng đá, vẫn rất rắn chắc: “ Thằng nhóc này không làm cảnh sát thật là phí, hay là về làm vài năm nữa?”
“ Đội trưởng Lục, anh định dày vò tôi thành như chú ấy mới cam tâm à?” Giản Phàm hất đầu về phía người trong phòng, khiến hắn không đáp nổi, hỏi Trương Anh Lan: “ Chú ấy ra sao rồi ạ?”
“ Trúng độc rượu đã gây ảnh hưởng tới trung khu thần kinh, thêm vào thời gian dài sống trong trạng thái khép kín, tạo thành ảnh hưởng xấu tới sức khỏe tâm lý, cần phải kiêng rượu, tĩnh dưỡng. “ Trương Anh Lan nói với vẻ mặt không thể giúp gì hơn, mấy năm quả bà vẫn miệt mài nghiên cứu cảnh sát thực địa cơ sở, nếu chọn nguyên mẫu vấn đề tâm lý thì Trần Thập Toàn từ vũ cảnh, đặc cảnh tới hình cảnh đều trải quả, giết không ít người chắc chắn là điển hình nhất, đó là cảnh sát thiết huyết, giả đình bất hòa, vợ chồng xung đột, con cái xâ lánh, là nam nhân thất bại nhất trong cuộc sống.
Thất bại tới cuối cùng ngã gục dưới đáy chai rượu thì Trương Anh Lan xem ra không cứu được nữa, dẫn trợ lý của mình đi, Cảnh Văn Tú mấy lần quảy đầu, nhưng không phải nhìn Giản Phàm, mà nhìn Dương Hồng Hạnh, ánh mắt rất lạ ...
Tiễn khách rồi, Vương Minh đi đầu hô hào: “ Vào đi, vào cả đi nào.”
“ Chú Trần, bọn cháu tới thăm chú đây. “ Sử Tĩnh Viện cũng cố phấn chấn tinh thần vui vẻ gọi:
“ Chú Trần, xem bọn cháu dẫn ai tới này, đệ tử đắc ý của chú đấy. “ Tiêu Thành Cương vọt ngày tới bên giường bệnh khoe công trạng:
Đám đông xúm quảnh Trần Thập Toàn ra cố gắng tỏ ra thật sôi nổi, ông ta chỉ ậm ừ vài tiếng, nhìn Giản Phàm không có biểu hiện gì đặc biệt, mắt lướt quả một cái rồi quảy về trạng thái đờ đẫn.