Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 853 - Chương 115: Khuyên Lại Thành Khích. (2)

Hắc Oa Chương 115: Khuyên lại thành khích. (2)

Dương Hồng Hạnh và Giản Phàm đứng ở đầu giường đối diện với Trần Thập Toàn, thấy Giản Phàm mãi chẳng nói gì, cô khẽ đẩy một cái, giờ thì không chỉ một mà ánh mắt hai người họ đều giống nhau.

Vô ích, Sử Tĩnh Viện thất vọng, ai cũng thất vọng, năm ngày quả ai cũng tới rồi, mới đầu cho rằng Trần Thập Toàn vì xảy ra chuyện bẽ mặt nên xấu hổ, nhưng dần mới biết do mầm bệnh tích góp lâu ngày, giờ đột nhiên bệnh tới như núi lửa.

“ Mọi người đi đi ... “Trần Thập Toàn đột nhiên đưa tấy xoa đầu Tiêu Thành Cương ở gần nhất, lắc đầu với bác Giang, sau đó xuả tắy: “ Đi cả đi.”

Đang nói cười, tất cả trầm mặc đứng dậy, nhưng không ai chịu đi, đứng nhìn nhau, sợ giờ đi rồi, Trần Thập Toàn cả đời sẽ thế này, không vực dậy được nữa.

“ Sư phụ. “ Giản Phàm im lặng từ đầu tới giờ mới nói một câu: “ Chúng ta uống vài chén đi.”

Trần Thập Toàn mắt sáng lên, môi mấp máy theo phản xạ điều kiện, khi mọi người còn há hốc mồm ngạc nhiên thì ông ta trừng mắt lên:” Xéo.”

Rồi, cuối cùng cũng không giữ được bộ dạng lãnh đạm buông xuôi mọi thứ nữa, một tiếng

xéo" làm cả đám dở khóc dở cười nhìn Giản

Phàm, không biết nên vui hay bực mình, vì rượu mà ra thế này rồi, y còn rủ uống rượu.

Giản Phàm nở nụ cười toe toét rất không hợp thời điểm, ngồi xuống bên cạnh Trần Thập Toàn, xuả tắy: “ Mọi người ra ngoài đi, tôi ngồi với sư phụ một chút ... Chị Sử, chị và Bác Giang cũng ra ngoài đi.”

Đám thanh niên Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên đùn đẩy nhau ra trước, bác Giang và Sử Tĩnh Viện còn chưa yên tâm nhìn lại mấy cái bị mời ra nốt, Dương Hồng Hạnh nắm tấy Trần Thập Toàn một cái, theo mọi người ra ngoài đợi

Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, điều kiện không tệ, đoán chừng là chút an ủi cuối cùng của trong đội với người cảnh sát già. Giản Phàm đóng cửa lại, lúc này Trần Thập Toàn đã nằm xuống, kéo chăn lên, muốn giả chết không để ý tới y, ông già này giờ đối đãi với ai cũng thế, đừng nói Lục Kiên Định, đoán chừng Ngũ Thần Quảng tới chỉ thêm vài tiếng ậm ừ thôi.

“ Sư phụ, tôi không tới đây khuyên giải chú, khó chịu với tôi làm gì?” Trong phòng chỉ còn hai người, nói chuyện cũng thuận tiện, nếu không có người khác, hơi chút lại trừng mắt với lườm nguýt còn làm ăn được gì: “ Chú cần gì khuyên, đúng không, chú là ai chứ, bao nhiêu tội phạm thành ma dưới súng của chú rồi, sóng gió gì mà chú chưa trải quả, chẳng lẽ hai chai Nhị oa đầu thôi mà đã gục rồi à? Chú, mọi người đi hết rồi, mấy người muốn khuyên chú đi hết rồi.”

Quả nhiên Trần Thập Toàn khẽ "hừ" một tiếng ngồi lên, có chút ngại ngùng nhìn đứa đệ tử quần âu, sơ mi trắng, tinh thần sáng láng, không hề giống cái dáng vẻ nghèo đói sa sút mấy năm trước.

“ Năm 1984 nghiêm đả, một năm tử hình ba nhóm, một mình chú bắn chết 4 tên, bốn năm làm đao phủ, bắn chết 17 tên lưu manh, xứng danh làm đao thủ phủ số một trung đội vũ cảnh, đừng nói kẻ ác, ác quỷ gặp chú cũng phải cúi đầu, tôi nhớ không nhầm chứ?”

Trần Thập Toàn mắt hơi ánh lên sắc đỏ, bất tri bất giác ngồi thẳng lưng gật đầu.

“ Năm 1992, vụ án buôn bán ma túy quy mô đầu tiên của Đại Nguyên, mức độ trắng trợn chưa từng có, khi đó nội ứng nằm vùng của chúng ta bị chúng giết, tên trùm Tiền Đức Nguyệt chết thế nào? Người khác không biết, hình cảnh chúng ta thì lạ gì, chú lên tầu hỏa cho hắn một phát vỡ đầu, đội trưởng Tần còn kể, cả đám thủ hạ sợ đái ra quần không dám nhúc nhích.”

Mặt Trần Thập Toàn có thêm vài phần huyết sắc, nhớ lại quá khứ anh dũng năm xưa, có chút máu nóng dâng lên rồi.

“ Năm 94, chúng ta diệt trừ nhóm 4 tên hòa thượng, bao vây hai mấy tên ở trong sàn nhảy, bọn chúng đều có xích sắt đao kiếm, bọn đấy chết không ai thương, vậy mà chú tự nhiên từ bi dùng tấy không hạ năm sáu tên

“ Ha ha ha, toàn đám tiểu lưu manh, giết làm cái gì.” Trần Thập Toàn liếm cánh môi khô cong, dù gì nói được một câu hoàn chỉnh:

Tiếp theo đó không dễ nói nữa, Trần Thập Toàn được đưa lên đội đặc cảnh, một lần xảy ra vụ án bắt cóc ở tòa nhà công ty cơ giới Khoáng Sơn, thời đó chất gây nổ được quản lý chưa chặt, ở tỉnh Sơn Bắc khắp nơi là mỏ than này, kiếm thuốc nổ rất dễ, ác đồ buộc 20 kg thuốc nổ lên người, tuyên bố muốn đánh sập toàn nhà công ty.

Vụ án rất đơn giản, công ty nợ hơn trăm vạn tiền thi công, tổng giám đốc là kẻ chây ì, nợ tiền mãi khiến khách thương vùng ngoài kia đi vào đường cùng phải mạo hiểm. Ác đồ không tìm được chính chủ, bắt lấy thư ký, uy hiếp đòi gặp tên tổng giám đốc kia, tính chất sự việc vô cùng ác liệt, sở quyết tâm không để tội phạm thoát, hạ lệnh tiêu diệt bằng mọi giá.

Lần đó từ góc độ kỹ thuật mà nói là giải cứu thành công mỹ mãn, Trần Thập Toàn nổ súng bắn vào chân con tin, trong tích tắc con tin ngã xuống, lại nhanh như chớp bóp cò bắn vỡ đầu ác đồ.

Có điều thành công không mang lại vinh dự, người nhà con tin bị thương đi khắp nơi kiện cáo làm ầm ĩ. Để tiêu trừ ảnh hưởng sự kiện, Trần Thập Toàn bị kỷ luật, điều xuống đại đội một quản lý kho súng ... Tới tận khi xảy ra vụ án nổ súng cướp tiền ngân hàng mới xuất sơn, rồi sau đó là sự kiện Tiểu Chương Hà, cách hơn trăm bước chân bắn nát tấy Tề Thụ Dân, lần này bắt sống nghi phạm, kết quả vẫn là kỷ luật, đưa đi lau súng, sau đó chuyện ngày hôm nay.

“ Ài ... “ Trần Thập Toàn không nói gì, đưa tấy sờ áo sơ mi trắng muốt phẳng phiu của Giản Phàm, còn thoảng chút mùi thơm nước hoa, hình tượng có phần giống ông chủ rồi, không còn bóng dáng cảnh sát nữa, cái ông già này trải quả bao nhiêu chuyện bất công như thế, vẫn kiện định coi nghề nghiệp của mình là vinh quảng không nghề nào khác so được:

“ Hạnh Nhi mua đấy ạ.” Giản Phàm cười ngượng giải thích, dù gì Dương Hồng Hạnh sinh ra đã là tiểu thư nhà phân cục trưởng rồi, thừa sức cải tạo anh chàng nhà quê:

Trần Thập Toàn khôi phục thái độ hờ hững như trước, vỗ vai: “ Về đi, làm việc đi.”

“ Chú Trần, nghe tôi nói đã ... Lần này chủ nghỉ hưu rồi sẽ làm gì?” Giản Phàm đổi phương thức nói chuyện:

Trần Thập Toàn lắc đầu nằm xuống, phản ứng dần chậm chạp.

“ Vậy tôi kiến nghị cho chú hai công việc nhé, tôi biết chú thích cuộc sống dưới hòn tên mũi đạn, thích liếm máu lưỡi đao. Giờ tôi cho chú con dao chín tấc, tiếp tục cuộc sống khoái ý ân cừu, được không? “ Giản Phàm xúi bẩy, không nói mục tiêu, chỉ nói quá trình thu hút sự chú ý của Trần Thập Toàn:

“ Làm gì? Phóng hỏa giết người à? “ Trần Thập Toàn quá nhiên là mắc bẫy, tò mò không hiểu thời đại này làm sao còn có loại công việc đó nữa:

“ Không phải giết người ... mà là giết lợn, thế nào ạ? “ Giản Phàm cười híp mắt:

Bên ngoài chưa ai đi, Quách Nguyên bám vào cửa sổ vừa nghe tới giết lợn là rụt đầu lại ngày lập tức, đợi sóng gió nổi lên: “ Bỏ mẹ rồi, xong rồi, cái thằng này muốn ăn đòn rồi.”

“ Không có động tĩnh gì, hay đồng ý rồi, chú Trần trông cũng giống tên giết lợn lắm mà.” Tiêu Thành Cương vừa nói làm Dương Hồng Hạnh và Sử Tĩnh Viện cùng phí cười, không biết là ai vung tấy ra bợp cho hắn một phát ...

Kỳ lạ, ngoài hành lang nhốn nháo, vậy mà trong phòng im phăng phắc, Trần Thập Toàn dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn Giản Phàm.

Bình Luận (0)
Comment