Dương Hồng Hạnh nghĩ vẩn nghi vơ đi tới khu phòng học, khu nhà năm tầng này mới xây xong chưa lâu, có thể chứa được hơn nghìn người. Tầng một dạy khí giới, giáo viên đang hướng dẫn cách tháo lắp súng, tầng hai là lớp phụ đạo tâm lý, không biết là tới từ bộ phận nào, toàn là mũ đen không có ký hiệu gì, giống cảnh sát truy bắt ma túy.
Lớp đặc biệt học ở tầng ba, vừa đi được nửa cầu thang thì bắt gặp Ngưu Manh Manh, Tần Thục Vân chạy như gặp phải ma, thấy Dương Hồng Hạnh, kéo tấy nói:” Chị ... Chị ... Giản Phàm, Giản Phàm ở trong lớp.”
“ Cái gì, không nhìn nhầm chứ?” Dương Hồng Hạnh hoảng sợ:
“ Sao nhầm được? Anh ấy không sao cả, làm sao giờ? “ Tần Thục Vân khẩn trương mất cả chủ ý:
“ Không say? Cũng không giận sao?”
“ Không, còn đang ở đó tán gẫu với Thành Cương, sắc mặt bình thường.”
“ Đi ...”
Dương Hồng Hạnh thấy tim đập nhanh mấy lần, cẩn thận tới gần cửa lớp ghé đầu nhìn, trong lớp đã gần đủ người, mấy nữ sinh đến trước đang ra sức đánh mắt chỉ trỏ, ngồi gần tường chẳng phải là Giản Phàm sao? Nhìn từ mặt bên, gương mặt y rất có đường nét, nhất là phần xương hàm sắc như đao, bớt đi vài phần thư sinh trông thêm nam tính. Dương Hồng Hạnh chợt nhận rằ, Giản Phàm vốn rất đẹp trai, nhưng mặt bên mới thực sự là sát thủ nữ sinh, do thường xuyên tập ngoài trời, da không phải quá nhẵn nhụi, dưới hàm loáng lờ mờ nhô ra vài sợi râu tạo cảm giác phóng trần ...
Không không! Dương Hồng Hạnh định thần, nghĩ cái gì thế, lắc đầu nhìn lại, đúng là Giản Phàm, vẫn đang như bình thường trò chuyện với Thành Cương, Dương Quốc Giang, thần thái ngời ngời, chẳng mảy may giống vừa uống rượu.
Dương Hồng Hạnh vào phòng, cố ý lớn tiếng nói cười với hai cô gái, Giản Phàm cũng chẳng quảy đầu nhìn mình, ngồi ở hàng đầu, suy nghĩ chốc lát rồi thì thầm với mấy nữ sinh, đi xuống góc lớp gõ bàn, làm vẻ nghiêm túc: “ Thành Cương, Dương Quốc Giang, còn cả cậu kia ... Lên bàn trên, tôi có chuyện muốn nói chuyện với Giản Phàm.”
“ Làm gì? Ngồi bên trên không ngủ được. “ Thành Cương cáu kỉnh, điển hình của loại ít động não không theo kịp tư tưởng chính trị:
“ Lớp trưởng, cô không thể cái gì cũng quản chứ? “ Dương Quốc Giang cũng không vui, ai mà muốn đi lên bàn trên để giáo viên phun nước bọt vào mặt:
“ Chúng tôi đang cùng anh Giản Phạm bàn bạc dở chuyến đi tới huyện Ô Long, lúc khác đi. “ Cửu Cương thuận miệng nói, trẻ con trong thành phố thích chuyện nông thôn, Giản Phàm lại khéo miệng, kể chuyện rất hay, ra sông bắt cá, lên nũi bẫy thỏ, kể như truyện phiêu lưu mạo hiểm:
Mấy người bọn họ cùng phòng, Giản Phàm là lão đại, đều có chút bị y ảnh hưởng, không quá vừa mắt đám con gái kênh kiệu không coi ai ra gì này.
“ Thế sao? “ Dương Hồng Hạnh tựa cười tựa không nói: “ Phía trước có mấy mỹ nữ muốn cùng các cậu tâm sự lý tưởng cuộc đời ... Hoặc là cái khác, các cậu không muốn à?”
Hả? Ba tên cùng nhô đầu lên, quả nhiên mấy nữ sinh đang cười ám muội, Tần Thục Vân còn ngoắc đầu ngón tắy.
Roẹt! Cả ba biến mất như có phép thần thông.
Giản Phàm cứng họng, đến gọi cũng không kịp, thầm chửi bọn vô dụng, thấy sắc quên bạn, Dương Hồng Hạnh đắc ý ngồi xuống bên cạnh Giản Phàm.
Còn chưa kịp nói gì thì chuông vang lên, giáo viên môn văn hoa vô cùng nghiêm khắc đúng giờ đi vào lớp.
Giản Phàm bình thường nghe giảng chắc chắn mười phút là thất thần, thêm mười phút nữa là ngủ gật, đợi hết tiết là ngủ no mắt, chuông hết giờ vừa vang là tỉnh ngay, cực linh. Có điều hôm nay lại khác, chưa nói bên cạnh có một mỹ nữ, mà rượu cũng phát huy tác dụng kích thích của nó, nên chẳng buồn ngủ gì cả, mắt nhìn giáo viên giảng điều lệ cảnh sát có vẻ say sưa lắm, còn cầm bút ghi chép, vở trắng tinh, đây mà là lần đầu tiên viết bài.
Giả vờ giỏi lắm! ... Dương Hồng Hành thầm nghĩ, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Giản Phàm, sợ chuyện ngày hôm nay chọc giận y, mấy lần ngập ngừng mà không nói lên được, mà người ta hình như căn bản không giận.
Thế là Dương Hồng Hạnh không sao tập trung nghe bài được nữa, càng không biết phải làm sao? Nghĩ một lúc khẽ huých tấy Giản Phàm, đẩy vở sang, trên viết :" Anh
không giận chứ?
Một lát sau vở được đẩy trả lại, có thêm một
hàng chữ :" Em nói xem!??
Giản Phàm vẽ hai dấu "?" lớn, giống như khuôn mặt đang cười, Dương Hồng Hạnh len lén nhìn, hình như là không giận thật, càng yên tâm viết :" Đừng có mà không biết tốt xấu, bản cô nương đích thân hỏi thăm anh, đã là cho anh đầy đủ thể diện rồi. Anh chuốc lấy thôi, bình thường ai bảo anh khắc bạc với bạn nữ như thế, bọn họ không xử anh thì xử
ai?
Vở lại đẩy tới, Giản Phàm xem rồi viết :" Cái mặt thật đáng tiền nhá, xin nhận. Phải rồi,
thổ phỉ có sao không?
Thổ phỉ? Hiển nhiên là hỏi tới Lương Vũ Vân rồi, vẫn cái giọng điệu đáng ghét đó, nhưng lúc này tâm tình đã khác, cảm thụ cũng khác, Dương Hồng Hạnh nhận ra đó là sự quản tâm :" Uống nhiều, ngủ rồi, đáng tiếc cô ấy hi
sinh vô ích, bọn em xem thường anh rồi.
Không phải là xem thường anh, mà bọn em
tự đề cao bản thân quá thôi.”
Dương Hồng Hạnh lần này suy nghĩ rất lâu mới viết :" Vậy chúng ta hòa, làm lại từ đầu
nhé!
Khóe miệng Giản Phàm hơi nhếch lên, viết thật nhanh :" Đừng mơ, chủ mưu còn chưa
xử lý, sao mà hòa được.
Đồ nhỏ nhen, Dương Hồng Hạnh hừ một tiếng, viết mấy chữ thật to :" Vậy anh định làm gì?", thái độ đầy thách thức.
"Đơn giản lắm, từ hôm nay trở đi tới khi kết thúc tập huấn, kẻ chủ mưu mỗi ngày phải cùng anh tản bộ, tán gẫu giải sầu, làm anh vui vẻ, có lẽ anh sẽ bỏ quả cho."
Dương Hồng Hạnh mặt hơi nóng lên:" Cứ mơ đi!", sau đó vẽ thêm cái mặt quỷ.
Giản Phàm đảo mắt nhìn Dương Hồng Hạnh, má đỏ hây hây, thực sự là giống quả hạnh chín, không nghĩ quả thời đi học lại vẫn còn cơ hội làm trò trẻ con này, hồi tưởng thời cao trung truyền giấy cho nữ sinh, hứng thú nổi lên, bắt đầu không kiểm soát được cái tấy nữa :" Trịnh trọng cảnh cáo em, dám từ chối, anh sẽ sử dụng biện pháp cực đoan. Hỏi lần cuối, có đồng ý không?".
Vở đưa đi rồi liền có chút hối hận, thế này hơi quá đà rồi.
“ Đừng mơ. “ Lần này không viết, Dương Hồng Hạnh nhân lúc giáo viên không để ý, ghé tai Giản Phàm nói nhỏ:
Gió thơm âm ấm thổi vào tắi, Giản Phàm cứng người, hắng giọng một cái, làm bộ đồng chí nghiêm túc, mắt nhìn thẳng lên bảng.
Dương Hồng Hạnh cười khúc khích, cũng một vẻ nghiêm chỉnh viết :" tắn học bản cô nương sẽ triệu tập các chị em tới, có bản lĩnh thì anh cứ tới KTX nữ sử dụng biện pháp cực đoan với em đi! Nhưng đừng để bị đánh cho
răng rơi đầy đất đấy.
Chẳng mấy chốc quyền vở vốn được Dương Hồng Hạnh chép bài cẩn thận toàn là dòng chữ xiêu vẹo, hình vẽ nho nhỏ, Giản Phàm nhìn vẻ mặt đắc ý của Dương Hồng Hạnh, viết :" Được, anh thích hoạt động có tính khiêu chiến, anh sẽ khiến em ngoan ngoãn đi theo anh."
Dương Hồng Hạnh vẽ một cái dao, Giản Phàm trả lời bằng khẩu súng, nghĩ tới khả năng bắn súng tệ hại của Giản Phàm liền phí cười, vừa cười một cái mấy chục cặp mắt liền quảy đầu lại nhìn, Giản Phàm vẫn bộ dạng học trò ngoan đang viết bài nghe giảng cứ như không biết chuyện gì xảy ra vậy, ngược lại Dương Hồng Hạnh lại đỏ mặt cúi đầu làm cả đám không hiểu xảy ra chuyện gì.
Vị giáo viên kia xem chừng kinh nghiệm lâu năm, đoán ra ngày được, nghiêm mặt gọi:” Giản Phàm đứng lên trả lời, bốn điều mà người cảnh sát nhân dân phải làm được là gì?”
Giản Phàm há hốc mồm, đang không biết phải trả lời ra sao thì thấy Dương Hồng Hạnh hí hoáy viết ở mép vở, mắt y rất tinh, dỏng dạc đứng lên đáp: “ Chấp pháp công bằng, làm việc theo lẽ phải; làm gương tuân thủ công đức xã hội; đối xử với người khách lịch sự, chấp pháp văn minh; tôn trọng phong tục tập quán của quần chúng nhân dân.”
“ Mời ngồi. “ Giáo viên cũng không làm khó Giản Phàm, xuả tắy, chưa yên tâm dặn: “ Chú ý nghe giảng, chuyện này liên quản tới tiền đồ nghề nghiệp của các em, tương lai rời trường tập huấn mặc cảnh phục tiêu sái, có cả đống các cô gái theo đuổi, lúc ấy sợ là đối phó không xuể. Lúc này vội cái gì?”
Lời nói ẩn ý của giáo viên làm đám học viên nam nữ phía dưới cười không thôi, Dương Hồng Hạnh mặt càng thêm đỏ, lén đá Giản Phàm vài cái.