Tiết thứ hai là tư tưởng chính trị, ma xui quỷ khiến thế nào Dương Hồng Hạnh vẫn cứ ngồi cùng Giản Phàm, hai người tiếp tục đề tài ái muội và trêu ghẹo lẫn nhau, giáo viên là một cảnh sát già rồi, mắt có vẻ không tinh lắm, không phát hiện đám học viên phía dưới căn bản chẳng ai nghe giảng, cả Tiêu Thành Cương và Tần Thục Vân ngồi bàn đầu còn trò chuyện tưng bừng.
Hết giờ sẽ xếp hàng nửa tiếng, ăn cơm, đi xem thời sự, học viên như ong vỡ tổ ùa khỏi phòng, lúc này thường nam học viên tranh thủ thời gian rèn luyện hoặc giặt quần áo, nữ sinh càng khỏi nói, xem phim, trời lạnh lắm, chẳng ai muốn ra ngoài.
Bốn cô gái phòng 202 sớm biết câu chuyện đã sẵn sàng đón địch, Lương Vũ Vẫn vẫn nằm trên giường rên rỉ chẳng buồn dậy, Ngưu Manh Manh và Tần Thục Vân cho rằng Giản Phàm không dám tới, chỉ có Dương Hồng Hạnh như giấu con thỏ nhỏ hiếu động trong lồng ngực, nhảy nhót không ngừng, muốn Giản Phàm đến, lại sợ y tới rồi, nói những lời làm mình mất mặt. Thậm chí có chút hối hận, vì sao không đồng ý luôn, khi đó anh ấy gọi một tiếng, mình đi xuống, chẳng phải chỉ là tản bộ thôi à? Trong trường anh ấy làm gì được mình?
Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, cửa sổ lướt quả bóng người, Tần Thục Vân tinh mắt nhanh mồm gọi: “ A, thực sự là không sợ chết.”
Cộc! Cộc! Cộc!
“ Vào đây.” Gõ cửa hồi lâu không ai trả lời, Giản Phàm nói một câu đẩy cửa vào luôn, trong phòng có ba người đứng đó nhìn chằm chằm, hoàn toàn không còn sự nhiệt tình hồi trưa:
“ Anh tới đây làm gì, ra ngoài. “ Tần Thục Vân không ngờ Giản Phàm ngang nhiên xông vào như vậy, xuả đuổi không chút khách khí, phòng của con gái nhiều thứ đồ riêng tư không tiện nam nhân thấy, may là mùa đông đấy, chứ nếu là mùa hè, có khi các cô mặc quần lót đi khắp phòng rồi, khi đó thì lỗ lớn:
“ Giản Phàm, lần này không xử được anh thì lần sau, vênh váo cái gì chứ? “ Ngưu Manh Manh tấy chống hông hăm dọa, có điều chỉ thấy buồn cười chẳng có sức uy hiếp nào:
“ Giản Phàm, tôi mà bị bệnh, đời này không tha cho anh. “ Lương Vũ Vân uống quá nhiều, nằm trên giường vẫn thều thào nói:
Dương Hồng Hạnh đắc ý khoanh tấy dựa vào giường, nhìn Giản Phàm thách thức.
Không ngờ Giản Phàm không đi cũng chẳng sợ, thái độ càng không có vẻ gì là tới khoe chiến tích, móc túi lấy ra cái bình nhỏ ném lên giường Lương Vũ Vân:” Cho em đấy, đó là hải hoảng, tối nay ăn hai lát, mai sẽ dễ chịu ngay, không uống được đừng cố, rượu hại người lắm.”
Lời nói đầy vẻ quản tâm ân cần, lại còn đem thuốc đến Lương Vũ Vân hơi xấu hổ:” Cám ơn anh.”
Các cô gái khác không nói nữa, không ngờ Dương Hồng Hạnh lại chướng mắt:” Tới mua chuộc Vũ Vân à? Đưa thuốc xong thì mời về.”
“ À, anh còn việc khác.”
“ Anh thì có việc gì được chứ? Mau đi đi, nam nhân chui vào phòng nữ sinh còn ra cái gì nữa.” Dương Hồng Hạnh xuả đuổi:
“ Anh muốn mời một cô gái đi tản bộ cùng anh được không?” Giản Phàm rất lịch sự:
“ Đừng mơ!” Bốn cô gái đồng thanh:
Giản Phàm cười nhẹ:” Anh chỉ mời một, không mời nhiều như thế, chẳng lẽ các em đều muốn? Nói trước, anh không ngại đâu.”
“ Mặt dày mày dạn, đi đi.” Bốn cô gái đã thống nhát tư tưởng từ trước, quyết tâm không để lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ:
Nếu là bình thường thì Giản Phàm sớm đã về rồi, có điều hôm nay có vẻ rất quyết tâm, nhìn Lương Vũ Vân nằm bẹp trên giường:” Thổ phỉ, người khác không ủng hộ anh đã đành, em phải ủng hộ anh chứ, trưa nay còn uống rượu giao bôi với anh mà.”
Lương Vũ Vân mặt nóng phát sốt vẫn mạnh miệng:” Nói linh tinh, ai nhìn thấy nào? Manh Manh, Thục Vân, đại tỷ, mọi người có thấy không?”
“ Không thấy.”
Mấy nữ sinh đắc ý lắm, cứ chối tới cùng đấy, xem Giản Phàm làm gì:
“ Thế à, Thổ Phỉ, vậy em nhìn xem ai ôm cổ anh thế này?” Giản Phàm lấy từ trong người ra một bức ảnh:
“ Hả?” Lương Vũ Vân ngồi bật dậy, trong ảnh là lúc hai người uống rượu giao bôi buổi trưa:” Đại tỷ, chị xem đi, danh tiết của em bị hủy trong tấy chị rồi.”
“ Xì, cô mà còn có danh tiết à? Nói không chừng lên giường với mấy người rồi.” Tần Thục Vân và Lương Vũ Vân là đôi oan gia, nhìn ảnh cười rũ rượi, lại kinh ngạc:” Giản Phàm, anh thật vô sỉ, lại còn chụp trộm bọn em.”
“ Xin đó, ai bảo không suy nghĩ, chọn cái nhà hàng ngoài trời, khắp nơi gắn camera, anh lại mặc cảnh phục, đấm bàn một cái là giám đốc giao ra hết. Bọn em có giống cảnh sát không hả, trêu chọc người khác mà để lại chứng cứ thế này à?”
“ Thì sao nào? Sợ anh chắc, với lại xóa dấu vết là hành vi của tội phạm, không phải cảnh sát: “ Tần Thục Vân đanh đá cãi:
“ Xem bức này nhé. “ Giản Phàm cười gian, cái phòng này rất hiếm có, 4 cô gái thì 3 là rất ưa nhìn, lại lấy ra bức ảnh nữa: “ Xem xem, có cả em đấy, giống nhất long nhị phụng, ba chúng ta chơi trò tình cảm tấy ba không ... Nhìn này, mặt hai em dán sát vào
mặt anh, anh mà dán cái ảnh lên bảng thông báo, xem em có sợ không? Đảm bảo sau này không lấy nổi chồng.”
Giản Phàm còn chưa nói hết Tần Thục Vân đã giật lấy bức ảnh xé tắn nát.
“ Bé Béo, lại đây, còn em nữa, xem này ...”
Ngưu Manh Manh nhìn quả ảnh, cười ngốc nghếch: “ Có sao, em chỉ mời anh rượu thôi mà.”
“ Thế à? Nghe cho rõ nhé, giờ anh đi phát tán tin đồn, nói các cô gái phòng 202 đều thầm yêu anh, anh có ảnh làm chứng, khóc lóc xin làm bạn gái của anh, kết quả bị anh đá không sót một ai ... Ha ha ha ... Anh đi từng phòng KTX nam phát ảnh, phát một nghìn bức, không đủ thì đưa lên mạng, ha ha ha, chỉ hay ngày thôi, bọn em tha hồ nổi tiếng ... Bằng vào những bức ảnh này, các em chỉ có thể gả cho anh thôi.”
“ Anh thật vô sỉ. “ Ba cô gái biết Giản Phàm không làm thế, cũng chưa chắc dám, nhưng ảnh ở trong tấy người tắ, làm nghẹn không nói ra lời:
Không biết vì sao từ lúc vào phòng, Giản Phàm chỉ tấn công ba cô gái kia, nên Dương Hồng Hạnh đứng ngoài mỉm cười nhìn y đấu khẩu, phỉ nữ Lương Vũ Vân phát hiện rằ:” Giản Phàm, sao anh chỉ dọa bọn em, còn đại tỷ thì sao? Cho anh biết, chị ấy cầm đầu, chị ấy bày mưu đấy.”
“ Đúng thế, đây là cơ hội anh cho các em, chỉ cần đại tỷ của mấy đứa chịu theo anh tản bộ, tán gẫu, chuyện này coi như chưa xảy rằ. Sau này anh sẽ cung kính với mấy đứa, tập huấn kết thúc mời một bữa. Phỉ nữ, em nói sao?” Giản Phàm gian ác nói:
Lương Vũ Vân không cần suy nghĩ, kệ Dương Hồng Hạnh đang trừng mắt hăm dọa mình:” Được, anh bế luôn đi cũng được.”
“ Đồng ý!” Tần Thục Vân thấy Giản Phàm chỉ vào mình, bán đứng chị em luôn:
Ngưu Manh Manh chưa cần hỏi tới đã kéo tấy Dương Hồng Hạnh:” Đại tỷ, đi với anh ấy đi, em thấy hai người rất xứng đôi.”
Dương Hồng Hạnh không ngờ tình thế chuyển biến nhanh như vậy, thoắt cái mình biến thành thân cô thế cô, lúng túng:” Em nói gì thế?”
“ Đi thôi, em hay nói phải phục tùng tập thể, lợi ích tập thể cao hơn tất cả mà.”
Giản Phàm làm động tác mời màu mè, ba cô gái kia hớn hở đẩy Dương Hồng Hạnh ra ngoài phòng, Giản Phàm vẫy tấy tạm biệt đi theo.
Thế là giả thành thật rồi.
Xuống lầu rồi Dương Hồng Hạnh không nhịn được cười, bọn họ đã thương lượng xong, không ngờ Giản Phàm nửa thật nửa giả thuyết phục ba người kia:” Anh thật lắm trò quỷ, cách này mà cũng nghĩ ra được.”
“ Anh đã nói rồi mà, em sẽ đi theo anh, kỳ thực em không phản cảm, chẳng quả là cần cái cớ, anh cho em cái cớ tốt nhất luôn.”
Dương Hồng Hạnh khẽ thở dài:” Giản Phàm, anh có bạn gái rồi, anh không sợ làm thế khiến em thích anh, hoặc ... Anh thích em sao?”
“ Kỳ thực anh rất thích bọn em mà, Manh Manh đáng yêu, Thục Vân ôn nhu, Thổ Phỉ hào khí, còn em nữa, rất sảng khoái, đều là cô gái đáng để yêu thích. Không nhất định thích là sẽ yêu đương, tập huấn xong anh về Ô Long, nơi đó hẻo lánh, nói không chừng sau này không gặp lại em nữa.” Giản Phàm khéo léo tránh đề tài nhạy cảm: