Dương Hồng Hạnh nghe Giản Phàm nói những lời ủ ê như thế' lòng giật đánh thót, chẳng lẽ anh ấy có ý đồ từ trước nên mới tiếp cận mình, với thân phận của cô, kẻ có ý đồ tiếp cận không phải ít, cẩn thận hỏi: “ Vì sao anh không ở lại thành phố, có cần em giúp không?”
“ Không không, anh rất mong về Ô Long, nhà anh mở quán ăn nhỏ, cha anh kinh doanh, anh về đó còn giúp được cha anh, vừa làm việc vừa kiếm tiền, vẹn cả đôi đường. Còn cả mẹ anh nữa, anh cứ rời khỏi tầm mắt là lo, về quê là tốt nhất.” Giản Phàm hai tấy đứt túi quần, rất thoải mái nói, nếu có thể y sẽ sống ở Ô Long cả đời, bản thân cũng nhận rằ, mình có chút không hợp với thời đại:
Xem ra hiểu làm anh ấy rồi, Dương Hồng Hạnh đi tới tự nhiên khoác lấy tấy Giàn Phàm, dưới ánh đèn đường tờ mờ ban đêm, hai chiếc bóng in dài trên con đường đất bap quảnh thao trường, mặc cho cơn gió lạnh cắt da cắt thịt tạo thành lốc xoáy nhỏ cuốn quả không gian trống.
Theo như bí kíp tán gái cổ xưa, nắm được tấy thì cũng có thể hôn rồi, hơn nữa con gái nhà người ta còn chủ động. Giản Phàm lòng nhảy nhót, đang cố tìm cho mình một cái cớ bao biện, bị nhốt ở nơi này hai mươi mấy ngày rồi, cùng mỹ nữ ái muội một chút, không phải lỗi của mình ...
Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm rút tấy ta nắm lấy bàn tấy mình, rất cao hứng, giống như cô gái nhỏ đung đưa tấy hai người:” Vậy anh không có lý tưởng à?”
“ Có chứ, sao lại không? Chỉ là .. “ Giản Phàm ấp úng:” Nói ra ngại lắm.”
“ Nói đi, em không nói cho người khác đâu.” Dương Hồng Hanh hứng thú khuyến khích:
“ Ài, nói với em thôi nhé, đừng có cười. Anh có một thằng bạn từ nhỏ, tên là Phí Sĩ Thanh, nặng hơn 100 cân, từ lâu nó đã định ra lý tưởng của cả hai, đó là : Có tiền từ trên trời rơi xuống, nhiều tới đem làm củi để đun; các kiểu mỹ nhân chạy theo sau, chỉ xem mình muốn hay không muốn ... Đã bảo không cười mà.” Giản Phàm tỏ vẻ bất mãn:
“ Ha ha ha.” Dương Hồng Hạnh không sao nhịn được nữa, cười suýt ngã xuống thao trường, mắng:” Em không thích anh thiếu đứng đắn như thế đâu.”
Giản Phàm cũng cười, lâu rồi không gặp thằng béo, rất là nhớ.
Dương Hồng Hạnh bỏ tác phong đại tỷ thường ngày, nói chuyện mỗi lúc một ôn nhu, không khí bồng bềnh mây hồng, tựa hồ bất kỳ lúc nào hai người cũng có thể vượt quả giới hạn, đột nhiên có tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, là lệnh tập hợp khẩn cấp. Đã có người chạy khỏi phòng, đội ngũ nhanh nhất đang hô lớn báo danh.
Thế là toi một đêm lãng mạn.
Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm mặt mày nhăn nhó, cười nói:” Soái ca, vận may của anh thật tệ, không cần biết tối nay anh có ý đồ gì thì cũng không có cơ hội rồi.”
Giản Phàm không giải thích:” À, lý tưởng và hiện thực luôn là thế đấy ... Đi thôi.”
Hai người giữa khoảng cách của đồng đội, theo giọng nói huấn luyện viên Lữ, chạy về đội.
“ Nghiêm, nghỉ, nhận được thông báo khẩn cấp, tối nay sẽ chấp hành một nhiệm vụ đặc thù, tôi nhắc lại một lần nữa, đây không phải diễn tập, đây không phải diễn tập ...”
Ở cửa đã có mấy cỗ xe mang ký hiệu cảnh sát hú còi chạy vào, bầu không khí thoáng cái trở nên khẩn trương hơn rất nhiều.
Nhiệm vụ vừa mới công bố, tim Giản Phàm suýt nữa nhảy khỏi lồng ngừng, ngàn lần, vạn lần, nghĩ tới vỡ đầu cũng không ngờ gặp phải loại nhiệm vụ này, lại còn phải tới nơi mà y không muốn tới nhất.
Chiều cao 1m8 của Giản Phàm đứng trong cái đội ngũ nhấp nhô chẳng hề nổi bật, nhưng Dương Hồng Hạnh thì khác, đứng bên cạnh huấn luyện viên, cho dù mặc trang phục huấn luyện rộng rãnh vẫn cứ thu hút ánh mắt đám học viên nam, không cần nghi ngờ, cô là mục tiêu YY hàng đầu trong trường.
Nhiệm vụ rất đơn giản, đó là đi canh gác cho người tắ, ai? Nghe nói là một đám nghệ sĩ tới Đại Nguyên biểu diễn, trong đó còn có minh tinh hạng nhất, hạng nhì trong nước.
Có một buổi lễ khánh thành khu công nghiệp do Hoa kiều về nước đầu tư, mời một đám minh tinh tới trợ trận, cả phòng tuyên truyền thành ủy và cục văn hóa thành phố, liên hiệp hoa kiều cùng tổ chức, mục đích khỏi phải nói, quảng cáo mà thôi, mở rộng thanh thế để có thêm nhiều nhà đầu tư tới. Ngày cả học viên không thích xem báo cũng biết tin này, trong thời gian chuẩn bị, nghe xung quảnh bàn tán, thấy bảo nơi biểu diễn còn huy động cả vũ cảnh. Còn đám học viên bọn họ chưa đủ tư cách tới hiện trường trị an, tới canh gác ở mấy khách sạn do minh tinh nghỉ chân.
Khách sạn Holiday Cửu Đỉnh.
Vừa nghe tới cái tên đã khiến lòng Giản Phàm lăn tăn gợn sóng, mỹ nữ kia tất nhiên là nguyên nhân chính, nhưng còn nguyên nhân khác, từng được người ta coi như khách quý, giờ mà hung hăng tới vung vẩy lệnh khám xét đã đành, thế nào mà đi làm chó canh cổng, trong lòng Giản Phàm không nói được tư vị nữa.
Chuẩn bị hoàn tất chuẩn bị lên xe, mũi lành lạnh, ngẩng đầu lên, bà nó chứ, tuyết rơi rồi.
Thế mới nhục.
Đội ngũ kỷ luật có cái lợi, không ai chất vấn tính hợp lý của nhiệm vụ, dọc đường lại còn hứng trí bàn tán xem là ai sẽ tới, rồi scandal giữa nam minh tinh rồi nữ minh tinh nào đó, nói tới giới giải trí thì không khác gì nói tới xã hội nguyên thủy, ai cũng từng có dính líu với nhau. Dương Quốc Giang còn là fan trung thành của thể loại n ày, tin tức bên lề, tin đồn trên mạng tới miệng hắn thành những câu chuyện truyền kỳ, nam nữ là đề tài vĩnh hằng, người ngồi trước thì quảy đầu lại, người ngồi sau thì nhô đầu lên, nghe say sưa.
Giản Phàm ngồi ở bên cửa hàng đầu, huấn luyện viên và lái xe nói truyện với nhau, xem ra hai người cũng quen biết, Dương Hồng Hạnh vừa nãy còn tình tứ ái muội với mình, lúc này không thèm nhìn lấy một cái, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, thì thầm với Manh Manh béo, Lương phỉ nữ thì tinh thần rất kém, dựa vào Tần Thục Vân nghỉ ngơi. Ngoài xe tuyết rơi ngày một lớn, dưới đàn pha ô tô như những chiếc lông ngỗng, xe đành giản tốc độ.
Đội xe tới vành đai số hai thì tách rằ, tới những khách sạn khác nhau trong thành phố, nhìn Đại Nguyên trong ánh đèn huy hoàng, tựa lâu đài cổ tích, Giản Phàm cảm xúc lẫn lộn, đó là nơi y vừa muốn tới gần, lại vừa muốn tránh xâ. tấy chống cằm nghĩ miên man, chẳng mấy chốc tới khách sạn Cửu Đỉnh, bảo vệ khách sạn chạy ra trao đổi phương án tuần tra.
Đồng đội khác còn tặc lưỡi nhìn ngó xung quảnh, Giản Phàm chẳng hứng thú, quá quen rồi, đội tuần tra chia làm hai tổ, do nữ sinh thể chất kém hơn, huấn luyện viên an bài Dương Hồng Hạnh dẫn đội tuần tra, năm người tuần tra con đường dài 1 km bên cạnh, cửa trước, cửa bên có bốn người, sáu mươi phút tuần tra một lượt, luân phiên nghỉ ngơi, tới khi toàn bộ nghệ sĩ tới khách sạn. Nhiệm vụ là đảm bảo nghệ sĩ trong khách sạn không bị bên ngoài quấy nhiếu.
Đây là nhiệm vụ được nâng tới tầm kiến thiết kinh tế và hài hòa xã hội, huấn luyện viên còn dặn đi dặn lại mấy lần, sau đó đi cùng trưởng ban an ninh khách sạn. Giản Phầm thì chửi không ngớt, đồ quản liêu, không chừng đi ăn uống chơi bời rồi.
Dương Hồng Hạnh an bài nhân viên, nhưng không bố trí mình ở cùng Giản Phàm, làm Giản Phàm hiểu ra mức độ nghiêm túc của cô gái này, tuyệt đối không giống loại coi cảnh sát như nghề để tránh thất nghiệp giống mình.
Không chọn mình đã đành, Dương Hồng Hành giao Thành Cương chỉ huy đội còn lại, Giản Phàm vừa nghe đã nổi nóng, khoác vai Thành Cương, khẩu khí bất thiện: “ Cương Pháo, mày làm cấp dưới của anh nửa năm, giờ muốn cưỡi lên đầu anh à?”
Tiêu Thành Cương vóc dáng cao lớn hầm hố lắm, nhưng sùng bái Giàn Phàm lắm, ghé tai nói: “ Oa ca, không có anh thì em làm được gì, tuyết lớn thế này chúng ta không thể đứng như bọn ngốc ngoài trời chứ? Vậy em gọi mấy anh em trong phòng vào một tổ, do anh làm lãnh đạo được không?”
“ Biết điều ... đi theo tôi. “ Giản Phảm nhìn Dương Hồng Hạnh dẫn đội đi rồi, Giản Phàm phất tắy, năm người đi về phía bắc tuần tra: