Xem ra phải nhanh chóng kiếm căn nhà rồi kết hôn thôi, chứ ở cùng nhà với vợ và mẹ vợ bất tiện lắm ... Giản Phàm vừa nghĩ vừa kiếm chỗ đỗ xe, vừa mới tới cửa đã vui vẻ, mùa hè quá nóng, tới tối không có thành quản quấy nhiếu, bày ngoài quán vài cái bàn, đều chật kín khách ăn uống. Làm Giản Phàm vui là vì cái bàn nhỏ gần tường bao tiểu khu, Đường Đại Đầu nằm trên ghế tựa, Đường Tiểu Đầu ngồi trên bụng, bên cạnh là đĩa thịt với chai rượu, hai cha con vừa ăn vừa uống thống khoái khỏi phải nói, còn bên kia thì là bóng dáng Phi Phi bận rộn chạy đi chạy lại, thành tương phản rõ ràng.
Đôi khi không khỏi hâm mộ Đường Đại Đầu, sống phải thế' chứ.
“ Này Anh Đường, không tìm việc cho anh thì anh nhàn, tìm cho anh rồi thì anh lười là sao?” Giản Phàm từ xâ đi tới nói lớn:
Đường Đại Đầu bế con ngồi dậy: “ Ai bảo nào, tôi đang trông con, phải không Trọng Trọng?”
Thằng bé giơ hai tấy hướng về phía Giản Phàm gọi: “ Cha cha cha!”
Giản Phàm cười vui vẻ bế thằng bé lên, nó vừa học nói, ai bế cũng gọi cha loạn lên, làm y cười không khép miệng lại được, thấy Đường Đại Đầu rót rượu, vội ngăn lại, uống nửa ngày trời rồi, trông thứ này không ưa nữa.
Đường Đại Đầu gọi phục vụ mang cho cốc nước, người mang ra lại là Phi Phi, mặc chiếc quần lửng ổng bó và chiếc áo thun trắng, trang phục đơn giản mà xinh đẹp trẻ trung, lại còn ôn nhu nữa. Giản Phàm lại lần nữa thực sự ghen tỵ với tên đầu to, chỉ thấy Đường Đại Đầu nhận gói giấy từ tấy Phi Phi, sau đó ném xịch lên bàn, là ba cọc tiền, Giản Phàm ngạc nhiên: “ Cái gì thế? Tặng tiền tôi đấy à?”
“ Lại chẳng, Phi Phi nói hai tháng quả kiếm được 11 vạn, đúng là kiếm, còn hơn mười tiểu thư ngày ngày chơi pháo hút nước, ha ha ha ...” Đường Đại Đầu cười đắc ý, bị Phi Phi mắng cho cũng kệ, đẩy tiền về phía trước: “ Cậu 3 vạn, Tằng Nam 3 vạn, hai vợ chồng tôi 5 vạn.”
“ Anh Đường, anh điên à, sao đưa tiền tôi?” Giản Phàm đẩy lại:
“ Cậu giúp tôi mở quán, cung cấp hàng cho tôi, không có cậu tôi chẳng kiếm được xu nào, không đưa cậu thì đưa ai? “ Đường Đại Đầu đẩy tiền tới:
“ Hàng tôi cung cấp cho anh tính cả lợi nhuận rồi. “ Giản Phàm lại đẩy về:
“ Đây là tiền tôi chia cho cậu. “ Đường Đại Đầu cố chấp đẩy tiền về phía Giản Phàm:
“ Này Đường Đại Đầu, tôi không đầu tư mà anh chia hoa hồng, có biết làm ăn không thế, muốn lỗ mới cam tâm à? “ Giản Phàm nổi cáu không lấy:
“ Không lỗ được, vợ tôi nỏi rồi, một cái quán thế này mỗi năm kiếm ít cũng dăm ba chục vạn, nhiều tiền thế làm gì, mọi người cùng tiêu mới vui.”
“ Chị Phi Phi, chị cầm lấy, chuyện tiền nong sau này chị quyết, cái đầu anh ấy hơi ngu, chị mà để anh ấy cầm tiền thì sau này hai mẹ con chị sinh hoạt cũng thành vấn đề. “ Giản Phàm không thèm nói với Đường Đại Đầu nữa, đưa tiền cho Phi Phi: “ Anh Đường, anh khỏi phải lo cho tôi, anh kiếm được càng nhiều tức là tôi càng có nhiều tiền rồi, giờ có 43 nhà treo biển Thực Thượng, tôi thèm 3 vạn này à?”
Đường Đại Đầu hừ một tiếng:” À đúng, thằng buồi này có tí tiền vênh váo rồi, Phi Phi cất đi, coi như để tương lai anh lấy vợ bé.”
Phi Phi lườm Đường Đại Đầu một cái hôn con trai đang ngồi trên đùi Giản Phàm, sau đó về quán, quản hệ giữa hai người này, Giản Phàm tới giờ vẫn thấy rất quái dị, bực mình chỉ trích: “ Này anh Đường, anh không ra thể loại gì, Phi Phi tốt với anh như thế, anh toàn nói những điều làm cô ấy thương tâm thôi.”
“ Liên quản chó gì tới cậu, vợ cậu chắc, lòng cô ấy hiểu rõ lắm, sao tôi nữ bỏ cô ấy được, có cô vợ chăm chỉ kiếm tiền như thế, tôi có ngốc đâu mà đi đổi.” Đường Đại Đầu bĩu môi:
“ Không thèm nói nữa, mặc xác anh, đừng để con tôi hư ...” Giản Phàm trả thằng bé lại cho Đường Đại Đầu chuẩn bị về, không yên tâm nói thêm: “ Cũng đừng cho nó uống nữa, còn nhỏ quá uống nhiều không tốt.”
“ À phải, nói tới uống nhiều mới nhớ, giúp tôi khuyên Nam Nam, ài, cô ấy vài ba ngày lại uống say khướt, tôi và Phi Phi phải đưa về mấy lần rồi, cứ thế này uống chết luôn đấy.”
Giản Phàm nghe vậy liên tưởng tới Trần Thập Toàn, nhất thời không biết nói thế nào.
“ Có lần uống ở đây, nôn đẩy phòng bao, lần mò ra được xe, sau đó ngủ luôn trong xe, sáng hôm sau nôn đầy người mà không biết. Giờ cứ tối là Nguyên Nghị Minh lại gọi điện tới nơi này hỏi, có ở đây còn may, không có là đi khắp nơi tìm, sợ cô ấy nữ nhân độc thân ra ngoài bị thiệt thòi. “ Đường Đại Đầu thở dài:
“ Khỏi lo, cô ấy thiệt thòi cái gì, ai chọc vào người đó xui xẻo thì có.” Giản Phàm lòng tuy lo vẫn mạnh mồm:
“ Cậu vẫn còn so đo chuyện cũ à, mà nói ra thì cô nương nhà người ta cũng có lỗi gì với cậu đâu.” Đường Đại Đầu ra hiệu Giản Phàm tới gần, nói nhỏ:” Hơn nữa tôi nghe nói, bí phương món thịt này của cậu tới từ Nam Nam.”
“ Đúng thế, vì nó mà tôi suýt mất luôn cái mạng này đấy.” Giản Phàm khịt mũi, chuyện này thì y chẳng thấy có gì áy này hay mắc nợ mang ơn gì hết, thứ đó mà trong tấy Tằng Nam có khi mối gặm hết rồi:” Anh Đường, cô ấy và Lý Uy lần đó bẫy anh, thiếu chút nữa lấy mạng cả nhà anh rồi đấy, tôi chẳng thèm so đo chuyện của mình, nhưng mỗi lần thấy Trọng Trọng lại không thể không nghĩ, ngày hôm đó tôi mà tới muộn vài phút thôi là nó không ngồi đây nữa rồi.”
“ Ài, Giản Phàm, đừng nói xấu Nam Nam, bây giờ là cô ấy là người cộng tác với tôi đấy.” Đường Đại Đầu bóp vai Giản Phàm, khuyên giải:” Bỏ quả đi, một tiểu cô nương một thân một mình sống ở thế giới này đâu có dễ, không đanh đá ngoa ngoắt chút sao được? Nam Nam không phải vô tâm như vậy đâu, nhìn xem, uống thành cái gì rồi, đang ở tầng 2 đấy, trừ cậu rằ, nha đầu đó chẳng nghe ai hết ... Coi như cậu thương tôi đi, xem cái chân tôi này, vậy mà còn phải đưa cô ấy về, e cái mạng già này không sống nổi tới khi Trọng Trọng thành hôn ... Đi đi.”
Giản Phàm thở hắt rằ, đánh đứng dậy vào quán, đâu phải y chưa khuyên Tằng Nam, rượu, rượu, suốt ngày rượu.
Rượu là gì?
Là phát minh vĩ đại nhất của nhân loại, có mơ xanh nấu rượu, hào sảng luận anh hùng, có cái tiêu sái say rượu hát vang, đời người mấy ngả, có cái nhã trí bếp đất lò nhỏ, nấu rượu ngắm tuyết, càng có cái phong tình váy hồng thêm sắc, Trác Văn Quân bán rượu ... Càng có rối rắm, rượu vào dạ sầu càng sầu thêm.
Nào là rượu động phòng, rượu chặt đầu, rượu xuất chinh, rượu tiễn biệt, cả rượu phạt ... nhiều lắm, nhiều lắm, kể tới ngàn loại chưa hết, kỳ thực rượu chỉ là rượu thôi, vì người uống và hoàn cảnh uống khác nhau mà uống ra vị khác nhau.
Ví như lúc này, một mỹ nữ đủ khiến mọi nam nhân động lòng, lại còn ăn mặc lộ da lộ thịt, cầm cốc lớn uống rượu mạnh, đáng lẽ phải nhìn tháy phong tình, thấy hào sảng, thấy xuân sắc vô biên đúng không?
Giản Phàm thì lại thấy cảm giác khác thường, đứng ở phòng bao nhỏ bên cửa sổ tầng hai rất lâu rồi, trước mặt là Tằng Nam, đối với cô gái này, Giản Phàm thực sự cảm thấy ngôn ngữ của mình không đủ dùng nữa.