Khi bước chân quả cửa, Tằng Nam chỉ vẻn vẹn hỏi một câu " tới rồi à, uống không?", Giản Phàm lắc đầu, tiếp đó chẳng ai nói gì, chỉ có chai rượu Phần 52 độ vơi dần, một cai tới đáy rồi, cứ cái kiểu uống này của Tằng Nam, chai thứ hai hết sớm thôi.
Lúc mới quen nhau, ánh mắt biết nói chứa muôn vạn phong tình kia để lại cho Giản Phàm ấn tượng rất sâu, bằng vào đôi mắt đó thôi đủ thành đối tượng ao ước của đại đa số nam nhân rồi, nhưng sau khi phát hiện đóa hồng này có gai độc, Giản Phàm không dám có dính dáng nữa.
Giản Phàm nhiều lần né tránh Tằng Nam, ba năm trước bỏ đi không nói một câu, cũng chưa một lần hỏi thăm tin tức, tưởng chừng hai người cứ thế dần dần thành người xâ lạ, thế nhưng ông trời cứ như cố tình trêu ghẹo, cô gái y yêu thương chẳng thể gặp một lần, còn người mà y chẳng thiện cảm mấy này, cứ xuất hiện trước mặt. Vẫn nhớ nụ cười của Tằng Nam rất động lòng người, khóc càng động lòng người, nổi giận thì rất đáng sợ, loại nữ nhân này đều có chút sơ hở nào lọt vào tắy, đừng mong cô ta tha cho.
Kỳ thực cũng có thể hiểu, người ta đi khiếu nại tố cáo có mấy lần thôi đã bị coi là thần kinh, bị nhốt lại rồi, còn Tằng Nam mười bốn năm trời khắp nơi minh oan cho cha, không điên không dại không lang thang lưu lạc đầu đường xó chợ là may rồi, có chút vấn đề tinh thần tâm lý cũng chẳng lạ.
Nhìn Tằng Nam tự rót tự uống hồi lâu, Giản Phàm kéo ghế ngồi xuống, khi Tằng Nam đưa tấy lấy chai rượu, một cánh tấy chắc khỏe giữ lấy cổ chai, hai người nhìn nhau.
“ Sao, tôi uống rượu thì ảnh hưởng gì tới anh, chường mắt à? “ Tằng Nam mắt lờ đờ nhìn Giản Phàm, có vẻ không nhìn rõ, ghé đầu tới, một ngón tấy nâng cằm y lên:
Giản Phàm không đáp, cũng không có động tác gì, kệ Tằng Nam nhìn.
“ Chà, tưởng là ai chứ? Nghe nói anh thành Trư giả rồi, ha ha ha, oai thật đấy. “ Tằng Nam kéo mấy lần không được chai rượu, hừ một tiếng khoanh tấy trước ngực, nhìn y như hai người có thù không đội trời chung vậy.
Giản Phàm cầm chai rượu lên tu một ngụm lớn:” Nhìn kiểu gì thế, giữa chúng ta có thù oán gì à?”
“ Có, rất sâu. “ Tằng Nam gật đầu xác nhận:
“ Thế à? Có phải là uống say rồi nên ơn như núi nói thành thù tựa biển không thế?”
“ Hừ, tôi và anh có thù, kẻ thù của nữ nhân có hai cái, anh biết là gì không? “ Tằng Nam giơ hai ngón tấy lên, nhìn Giản Phàm lúc thì cười lúc thì trừng mắt, nhưng giọng nói thì vẫn rành rọt: “ Thứ nhất, nữ nhân xinh đẹp hơn tôi, ví như Tương Địch Giai, ví như Sở Tú Nữ cũng miễn cưỡng tính là kẻ thù.”
“ Vớ vẩn, chị Tương không phải là bạn cô à?” Giản Phàm mắng, không cho ai nói gì không hay về chị Tương của y:
“ Bạn cũng có thể thành kẻ thù ... Chị ấy không chỉ xinh đẹp hơn tôi, còn thoáng đạt hơn, ôn nhu điềm đạm hơn, được người ta yêu thích hơn ... Tóm lại là cái gì cũng hơn tôi, tôi không hận mà được à?” Tằng Nam nói như cô bé dỗi hờn:
Xem ra là sự ghen tỵ của nữ nhân tác quái thôi, Giản Phàm không để bụng, cười: “ Có một điểm chị ấy không bằng cô.”
“ Cái gì thế?” Tằng Nam sáng mắt:
“ Uống rượu, chị ấy uống được nửa cốc này là cùng.”
“ Ha ha ha ...” Tằng Nam cười vô cùng thích chí, vỗ vỗ vai Giản Phàm có chút ý vị tri kỷ khó tìm, muốn lấy chái rượu cùng nhau cạn chén, nhưng Giản Phàm cố ý trêu ngươi, chai rượu đung đưa quả lại làm cô toàn cầm hụt, mấy lần như thế Tằng Nam không thèm lấy nữa, nhìn chằm chằm Giản Phàm: “ Còn một kẻ thù nữa, chính là anh.”
“ Tôi á?” Giản Phàm không ngờ mình ở trong sổ đen của Tằng Nam:” Tôi thì có thù gì với cô?”
“ Với nữ nhân mà nói, nam nhân mình mà theo đuổi không được là kẻ thù.”
Giản Phàm quẹt mũi, yêu thành hận thì nghe rồi, té ra không theo đuổi được cũng có thể thành thù à? Nhìn lại Tằng Nam, mặt trắng nhợt trắng nhạt, do hơi men gây rằ, gần như loại trắng bệnh tật, xem ra cô nàng này nát rượu lâu rồi, uống thế này, xinh đẹp đến mấy cũng dọa nam nhân chạy thôi.
Hai người chỉ cách nhau một cái bàn nhỏ, rất gần, hai người trước giờ luôn luôn gần như thế, nhưng là khoảng cách không đột phá được, Tằng Nam tấy chống cằm, nhìn Giản Phàm si dại, thi thoảng chẳng biết do rượu hay là nghĩ tới chuyện gì lại nở nụ cười, khoe hai cái lúm đồng tiền đầy phong tình.
Giản Phàm chỉ thở dài không nói, sao không biết tình cảm của Tằng Nam, nhưng không thể đáp lại tình cảm ấy, cũng không khuyên nhủ như mong muốn của Đường Đại Đầu, có gì để mà khuyên chứ, rượu với thuốc lá, trừ khi bản thân tự nguyện bỏ, hoặc là uống tới mức như Trần Thập Toàn, trước đó, nòi gì cũng vô ích.
Vì thế chẳng ai nói, tình thế giờ đảo ngược. Giản Phàm cầm cả chai tu, Tằng Nam thì ngồi nhìn, nhìn cứ như thể chỉ cần thấy y thôi cũng là hạnh phúc.
Lát sau, Giản Phàm uống hết nửa chai rượu, uống rất sảng khoái, uống rất tiêu sái, uống rất nhàn nhã, Tằng Nam thì đột nhiên lại lên cơn:” Giản Phàm, anh là thằng vương bát đản.”
“ Hả? Tôi còn chưa hiểu hết bản thân mà cô đã biết rồi à?” Giản Phàm bật cười tò mò, không biết lại sắp bị gán cho cái tội gì nữa:
“ Anh chính là thằng vương bát đản, chị Tương tốt như thế mà anh không biết chân trọng, có phải là chê chị ấy bị thương, thành gánh nặng không?”
Có lẽ, bây giờ chỉ ở cùng Tằng Nam, chỉ có duy nhất một người để Giản Phàm tâm sự về chị Tương của mình, cho nên không giận, cười buồn bã: “ Cô không hiểu rồi, khi đó tôi nghèo hèn chí đoản, tiền bạc chẳng có, tiếng tăm không ra gì, e Tương giả sợ tôi lừa con gái nhà người ta ... Được, vương bát đàn thì vương bát đản, nói cho cùng chuyện không thành là do tôi vô tích sự mà.”
“ Tôi nói đúng mà.” Tăng Nam kéo ghế tới gần Giản Phàm, được nước lấn tới:” Anh chẳng oan uổng gì đâu, tên vương bát đàn anh và Đường Đại Đầu làm không ít chuyện thối nát, khiến Nhân Thông sụp đổ, Trương Nhân Hòa bỏ trốn, tôi dẫn sói vào nhà, thiếu chút nữ bị anh cưỡng bức ... Đợi ngày anh kết hôn, tôi nói với vợ anh, để cô ấy biết bản mặt xấu xâ của anh.”
Giản Phàm chẳng sợ uy hiếp này, Tằng Nam muốn nói thì đã nói lâu rồi: “ ... Cô chướng mắt với tôi, tôi cũng chịu, tôi là thứ họa hại, là kẻ ác sống lâu, thuốc nổ với súng đạn cũng không giết được, vậy còn sống lâu lắm.”
Tằng Nam cười khanh khách, đổi tư thế, tấy chống cằm ngoẹo đầu nhìn Giản Phàm, mười phần ôn nhu nói:” Cám ơn anh.”
Cô gái này thay đổi như chong chóng, chẳng biết đâu mà lường, nhưng Giản Phàm biết cô nói chuyện gì, khẽ lắc đầu: “Lại thế rồi, tuy nói chúng ta hết nợ, nhưng nếu không có cuốn cổ phổ đó, nói không chừng hôm nay tôi vẫn vất vả làm công kiếm tiền, không mua nổi nhà, không cưới nổi vợ ... Hai chúng ta đừng ai cám ơn ai nữa, cô hoàn thành tâm nguyện, tôi cũng thế, ai cũng vui mà.”
Tằng Nam đưa tấy ôm lấy tấy Giản Phàm, tủi thân nói: “ Được không nhắc nữa, nếu vậy sao anh còn suốt ngày lạnh nhạt xâ cách người tắ, làm như tôi nợ anh mấy trăm vạn không trả.”
“ Làm gì có, dù có cũng là do cô là tiểu phú bà, còn tôi bán nhà bán đất, kiếm về từng xu, thời gian đâu mà tiêu sái chứ? Hơn nữa tôi phải giữ khoảng cách với cô, chẳng may có gì không ổn còn chạy, nếu không bị cô tát vài phát sưng mặt, truyền ra ngoài còn dám gặp ai.” Mùi u hương cơ thể như bốc lên cùng rượu, khuôn mặt hồng rực lên một đầy dụ hoặc, bầu ngực êm ái cọ cọ vào cánh tắy, Giản Phàm phải vất vả lắm mới giữ được trấn định, nói bừa vài nguyên nhân: