Tằng Nam không để y đối phó quả loa: “ Nói linh tinh, mồm anh bôi mật sau lưng nhổ nước bọt ... Tôi biết trong lòng anh có khúc mắc với tôi.”
Giản Phàm cười ha hả:” Ha ha ha, một nam nhân bị nữ nhân đánh thê thảm, tất nhiên là có bóng ma trong lòng.”
Tằng Nam dứt khoát nói: “ Không phải, anh luôn hận tôi, hận tôi và chú Lý bán đứng Đường Đại Đầu, thiếu chút nữa khiến anh ta vào đường cùng, đúng không? Rồi lại hận tôi vì Diệp Mộng Kỳ không trả được tiền, thu lại nhà của Trương Kiệt, đúng không?”
Giản Phàm không gật cũng không lắc, cầm chai rượu lên tu ngụm nữa, chẳng có gì để nói hết.
Vậy là Tằng Nam biết mình nói đúng rồi, mặt ảm đạm:” Tôi không bán đứng Đường Đại Đầu, mấy hôm đó tôi không gặp anh tắ, về sau mới biết chú Lý nhờ chiến hữu giam anh ấy vào đồn, đến khi Tề Thụ Dân tìm không ra Vương Vi Dân, chú Lý chĩa mũi giáo vào anh ấy, sau khi anh ấy được cứu ra rất lâu tôi mới biết đầu đuôi ... Còn chuyện Diệp Mộng Kỳ, tôi không thấy mình làm sai gì cả, mạng của Trương Kiệt tử tuất được công an cho bao nhiêu? Tôi chẳng có nghĩa vụ gì cho anh ta cái nhà tới bảy chục vạn. Huống hồ cuối cùng tôi vẫn đề lại cái nhà cho cô tắ, cô ta cũng vào ở rồi, tôi có đòi lại đâu, tới giờ vẫn nợ tôi hơn 20 vạn, anh thuê cô tắ, trả mỗi tháng hơn 2000 đồng, mười năm mới trả nồi tiền cho tôi, anh mới là đồ vô sỉ.”
Cách làm của Tằng Nam cũng chẳng có gì sai, đến Đường Đại Đầu còn thông cảm, mình hận cái quái gì, còn chuyện Trương Kiệt, lần đó do mới mất chiến hữu, có chút cực đoan nên mắt Tằng Nam quá lời ... Tiếp đó thì mọi thứ cứ trôi đi, không có thời gian mà nghĩ lại, quả thực mình không nên, thở nhẹ ra một hơi:” Cô nói đúng ... Tôi xin lỗi, thay mặt Trương Kiệt, Diệp Tử, cám ơn cô.”
“ Đừng có mà vờ vịt ... Đã biết thế, vì sao cứ mặt nặng mày nhẹ với tôi, không nói tới tiền nữa, mỗi lần tôi đưa anh tiền mà cứ làm như tôi đưa thuốc nổ ... Tôi chỉ mong, dù là bạn bè bình thường thôi cũng được, nhưng anh cũng xâ lánh tôi ... Làm tôi thấy anh là chột dạ, có biết tôi ấm ức thế nào không?” Tằng Nam vỗ bàn rầm một cái làm phục vụ vội vàng vén rèm chạy vào, còn tưởng nơi này đánh nhau:
Giản Phàm đuổi rằ, vỗ về Tằng Nam đang nổi giận, đặt tấy cô lên đùi: “ Chú ý ảnh hưởng, đừng vỗ bàn, cô nổi giận tự vỗ đùi mình ấy, đanh gọn, nghe êm tai ...”
Tằng Nam thở phì phó:” Anh ...”
Giản Phàm cướp lời:” Có muốn biết vì sao tôi lạnh nhạt xâ lánh cô không?”
Câu này có tác dụng ngay, Tằng Nam không giận nữa, nhìn Giản Phàm đầy nghi hoặc.
“ Chuyện này hơi khó mở miệng ...” Giản Phàm gãi đầu gãi tắi, lại nhăn trán, tựa hồ có điều gì đó nói lắm vậy:
“ Anh cứ bịa đi, bịa cho hợp lý cũng được ... Ha ha ha ... Tôi quen anh bao năm như thế, nhìn một cái là biết anh định nói ba lăng nhăng rồi.” Tằng Nam cười chúa chát thất vọng, muốn nghe một câu nói thật cũng không được sao:
“ Sai rồi, con người đều sẽ thay đổi, không phải tôi định bịa đặt, mà chuẩn bị nói thật, lời nói thật chôn dấu trong lòng bao năm.” Giản Phàm thận trọng nói từng từ:” Không phải tôi muốn xâ lánh cô, mà cô ép tôi xâ lánh cô.”
“ Nói láo.” Tằng Nam nhướng mày lên, tức giận rồi, rõ ràng cô muốn gần mà không được:
“ Thực sự không phải nói dối, cô quốc sắc thiên hương, xinh đẹp hơn người, đặc biệt là đôi mắt này, có thể quyến rũ bất kỳ ai. Đối với nam nhân bình thường, đặc biệt là người bình thường tới không thể bình thường hơn như tôi, làm sao không động lòng. Nhưng mà động lòng một lần, bị cô đánh cho thành đầu heo luôn, cô bảo tôi còn dám ý đồ gì nữa không?” Giản Phàm làm bộ mặt đau khổ:
Tằng Nam nén cười gật đầu, lần đó cô ra tấy thực sự không nhẹ, làm tên này thời gian dài không dám thò mặt rằ. Kỳ thực lần đó là ký ức làm cô hồi tượng nhiều nhất, nếu Giản Phàm làm lại lần nữa, cô sẽ không phản kháng, hoặc chỉ giả vờ phản kháng, lòng có sẵn men rượu, vừa nghĩ thế sắc mặt lại càng thêm đỏ bừng kiều diễm, người nóng râm rằn, không nhịn được khẽ “ưm” lên một tiếng.
“ Lý do chính là thế đấy ... Mỗi lần nhìn đôi mắt cô như muốn quyến rũ người tắ, tôi không dám bị quyến rũ, cô nói khó chịu không? Nhìn lại cô ăn mặc xem, nhìn thôi đã nóng cả người rồi, vậy mà chỉ nhìn được mà không được đụng vào, có khó chịu không? ... Nguyên nhân chính là ở cô, cô quá xinh đẹp, tôi sợ mình không khống chế được, nên đành phải xâ lánh ... Đó là tôi nghĩ cho cô, tránh cô khỏi bị tôi hạ độc thủ, cũng tránh cho tôi khỏi bị tương tư dày vò.” Vì tư thế ngồi nghiêng ngả của Tằng Nam, mép váy cuốn lên một đoạn, Giản Phàm chỉ cần hơi cúi một cái là cặp đùi săn chắc, làn da trắng hồng khoe sắc màu khỏe khoắn đập vào mắt như khiêu khích:
Lần này làm Tằng Nam cười ngặt ngoẽo, quên luôn cả phân biệt nói bậy hay nói thật, cười gục mặt xuống, xem ra đã tiếp nhận lời giải thích này rồi. Giải Phàm cũng rất hài lòng, đổ số rượu còn lại đi, nghĩ cách dỗ dành cô nàng này về, đoán chừng được mình nịnh đủ vui vài ngày không uống rồi.
Nữ nhân cần dỗ dành, một câu dỗ ngọt hơn mười lời nói thật.
Còn đang đắc ý, không ngờ biến cố phát sinh, Tằng Nam đang cười ngẩng đầu lên, hai tấy ôm mặt Giản Phàm như ôm dưa hấu, mặt ghé tới gần, giọng ai oán nỉ non:” Vậy anh theo đuổi tôi đi, tôi không đánh anh nữa đâu.”
Ặc! ... Giản Phàm nghe phát bụng thắt lại, bị hơi rượu phả vào mặt, kết hợp mấy lời như oán phụ khuê phòng kia, làm y run lên.
“ Kích động rồi hả, thích nhé, hi hi ...” Tằng Nam say rồi, nhìn khuôn mặt sợ hãi thành kích động, tấy ôn nhu vuốt ve, đôi mắt đẹp như mê như say, cánh môi hồng nhuận kiều diễm chỉ chực hôn tới:” Kỳ thực tôi luôn thích anh, thích lâu lắm rồi, nếu không có chị Tương chắn ở giữa, tôi đã không bỏ quả. Lần đó đánh anh, là anh nhường tôi đúng không? Tôi không tin anh không có sức đánh trả ... Không đành lòng đánh tôi đúng không?”
“ Đừng. “ Giản Phàm kéo tấy Tằng Nam xuống, ngả ra sau một chút né tránh mặt Tằng Nam, nói nhẹ nhàng mà dứt khoát: “ Tằng Nam, ôi có bạn gái rồi.”
Không ngờ câu này chẳng tác dụng gì, Tằng Nam lại đưa tấy ôm, mặt đầy hạnh phúc: “ Tôi không quản tâm, tôi thích, thích cướp của người khác.”
“ Thật đấy, tôi sắp kết hôn rồi. “ Giản Phàm lại kéo tấy Tằng Nam:
“ Với tính của anh, dù kết hôn vẫn ăn vụng ... có điều tôi thích thế.” Tằng Nam mắt híp lại:
“ Cô thích cô vô ích, hai chúng ta không hợp nhau. “ Giản Phàm hơi sợ rồi, chỉ biết trách mình nói lung tung, cô gái này không biết nặng nhẹ, chẳng may để Hạnh Nhi hiểu lầm thì xong hết:
“ Xì, tôi chẳng ngây thơ, anh cũng chẳng chung tình, chúng ta là gian phu dâm phụ, rất hợp nhau.”
Ợ! Giản Phàm lại ợ một phát rồi, phản ứng hơi chậm một chút liền bị cánh môi ướt át dán lên môi, chụt một cái thật to. Tằng Nam tập kích thành công cười khanh khách, chẳng biết say thật hay là mượn hơi men làm bậy. Giản Phàm vội nằm lấy tấy cô, giữ khoảng cách an toàn, nhưng đôi tấy nhỏ đó linh hoạt không ngờ, thoát ra được, như rắn nước quấn quảnh cổ Giản Phàm, lấy này trốn không được rồi, cánh môi kia lại tìm tới.
Phì!
Phi Phi nghe phục vụ nói trong này đánh nhau, không yên tâm đi lên, vừa vặn chứng kiến cảnh này, phì cười một tiếng rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
“ Phi Phi, không phải như cô thấy đâu... ài. “ Giản Phàm thở dài thu lại lời giải thích không cần thiết, cảm giác còn xấu mặt hơn cả ăn một cái tát, đẩy Tằng Nam rằ, đứng dậy nói: “ Đi thôi, về nhà.”
“ Vậy anh phải tiễn tôi. “ Tằng Nam làm nũng:
“ Được được, tôi tiễn.”
“ Không được đụng chạm vào tôi, anh còn chưa theo đuổi được tôi đâu đấy.”
“ Theo đuổi được rồi tôi cũng không đụng, được chưa? “ Giản Phàm hết mực nhún nhường:
“ Không đụng ...”