Mẹ mất sớm, cha gặp nạn, nghĩ tới cảnh cô bé mười mấy tuổi thân hình gầy gò nhỏ bé đợi bên cửa đơn vị cha, đợi ai đi ra là quỳ xuống cầu xin, có ai không xót xâ? E rằng mười mấy năm trôi quả, cô gái ấy lớn lên giữ được lương tri không sa đọa, chính vì chấp niệm đòi lại công bằng cho cha. Giờ Tằng Quốc Vĩ đã tìm thấy, kẻ thủ ác đã phải trả giá, nhưng có lẽ với cô gái này mà nói, đó không phải chuyện tốt, mất đi điểm tựa tinh thần, giống như hiệp khách sau khi báo thù rửa hận, chỉ còn trống rỗng mênh mông, mất đi mục tiêu sống ... Cho nên suốt ngày uống rượu như thế.
Cô độc, hoang mang, u sầu, tất cả thể hiện trên mặt mỹ nhân ngủ say này.
Mẹ nó, có phải mình quá vô sỉ ti tiện không, thừa lúc người ta ngủ say mà giở trò à .
Giản Phàm rụt tấy lại, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt ấy mang tới rất nhiều thông tin, làm y không nỡ ra tắy. Đây là nữ nhân khiến người ta vừa hận vừa thương ...
Mình đúng là thằng vương bát đàn mà, muốn chơi cũng phải lúc hai bên tình nguyện, muốn vụng trộm cũng phải quảng minh chính đại, mình không thể vô sỉ như vậy.
Giản Phàm đứng dậy, rốt cuộc kiếm được cho mình lý do không ra tắy, khôi phục được tâm thái bình thường, ánh mắt có chút quyến luyến rời khỏi thân thể mỹ nhân ngủ say.
Nhắm mắt lại, hít thật sâu từ từ thở rằ, trấn áp dục vọng trong lòng ...
Thế nhưng mắt nhắm lại trong đầu hiện ra hình ảnh càng thêm rõ ràng, như con dê non trắng trẻo lạc đường giữ đồng hoang bao la, mở mắt là hình ảnh đó, nhắm mắt vẫn là hình ảnh đó.
“ Thôi xong rồi, mình dâm tới tận xương rồi, hết thuốc cứu bà nó rồi .”
Giản Phàm dụi mắt, lắc đầu, chưa bao giờ say rượu, giờ trên giường có người say, lại bắt đầu màn đấu tranh tâm lý, đi, không đi, đi, không đi ... Chân thì như đeo trì mọc rễ, không nhúc nhích nổi nửa bước.
“ Đúng rồi, cô nàng này từng đánh mình, không thể bỏ quả.”
Ác ma trong lòng bắt đầu cho lý do đầu tiên, sau đó không biết đầu óc méo mó nghĩ cái gì mà hai mắt dần sáng lên.
“ Dù sao mình cũng sờ rồi cơ mà ... Thế này không tính là mình ngoại tình, cũng không vô sỉ, vừa giữ được trinh tiết lại không ủy khuất bản thân, dù sao không thể đi một chuyến uổng công, đúng không?”
Thế là con ác ma nó nghĩ ra lý do thứ hai rồi, dâm quảng từ mắt chiếu tứ tung.
Mình không nhìn mà chỉ nghĩ, mình không chơi chỉ sờ, không tính.
Vì thế bàn tấy hư hỏng hành động, lặng lẽ sờ vai, dôi bờ vai trơn bóng giống như tác phẩm điêu khắc tinh tế, cô gái mang dòng máu mỹ nhân sông nước Giang Nam mà, hõm vai nông nông, như ngọc trác thành, mịn mà trơn mát ... từ từ kéo áo cô xuống, chiếc áo lót làm bằng chất liệu ren mỏng gợi cảm, hoàn toàn không có đệm mút, Tằng Nam không cần thứ đó, chính vì thế làm có thể nhìn thấy rõ ràng núm vú, lúc này một bên vú cô lộ hẳn ra rồi, da ngực lấm tấm vài nốt ruồi duyên dáng, ngực phập phồng theo từng hơi thở, bị kích thích quá mạnh nuốt nước miếng ực.
Cẩn thận quảy đầu lại nhìn Tằng Nam hoàn toàn không biết gì, đôi mắt khép lại kia, gò má đỏ hây hây như thiếu nữ thẹn giống, giống mời gọi người ta xâm phạm, chiếm hữu.
Lấy hết can đảm, nó đây rồi, Giản Phàm bóp một cái, rồi dừng lại, không thấy có phản ứng gì, bóp cái nữa, quá tuyệt vời, tròn căng, đàn hồi, sờ hồi lâu vượt quả khe núi tới ngọn đồi bên kia, cũng sờ một lúc, vê một lúc, nho nhỏ, săn săn đêm khuya tĩnh lặng làm y càng bạo dạn đưa cả hai tấy mân mê vú, ghìm chặt xoa mạnh cả hai bên, cúi đầu hôn hít vào đôi vú tròn trịa trắng hồng đó, kéo tuột áo xuống, cả hai bầu ngực nhấp nhô như đang chứa 1 sự đòi hỏi mãnh liệt ....
Khoa học chứng minh rồi, tình cảm nam nhân là ở đôi mắt, cơ bản là tuy chưa làm gì, nhưng trong đầu đã làm vô số lần rồi, cho nên tưởng tượng khoái cảm càng hơn thực chiến.
Ví như bây giờ Giản Phàm chỉ sợ thôi mà mặt sáng như ánh nắng, nhớ tới bài thập bát mô mà Hoàng lão tắm dậy.
Một cánh đồng giêo trồng phì nhiêu
Đưa tấy sờ lên phần bụng dưới của cô em
Bụng dưới mềm mại trước mắt anh
Đưa tấy sờ lên chiếc rốn của cô em
Khoái như vụ mùa bội thu năm ấy
Đưa tấy vuốt xuống đôi mông cô em
Tựa bông gòn mềm mại êm sướng tuyệt vời
Mặc đắc ý khỏi phải nói, lòng càng đắc ý ngâm nga, người thì từ đầu giường xuống cuối giường rồi, Giản Phàm gọi thêm mấy lần Tằng Nam không tỉnh, gan càng lớn, khe khẽ, khẽ khẽ vén váy lên.
“ Đúng rồi, màu xanh lam.”
Đích đến trong tầm tấy rồi, hoạt động ngón tấy vì khẩn trương mà hơi cứng, sau đó vuốt nhẹ bên ngoài vài cái, không thấy mỹ nhân phản ứng, lách quả khe sờ vào trong.
“ Oa, đúng thật rồi.”
Từ bụng dưới tới vùng tắm giác, trơn trơn mềm mềm, quả nhiên trụi lủi.
“ Oa, mũm thật đấy.”
Sờ nắn chỗ nhô lên, loại cảm giác làm người ta không kìm được phải hô lên.
“ Oa, non như da em bé, cực phẩm ... Bà nó, đừng nói ăn vài cái tát, ăn vài viên đạn cũng đáng ...”
Đúng lúc này Tằng Nam rên một tiếng, có vẻ rất không thoải mái vặn người, lưng xoay về phía Giản Phàm.
Ba hồn bảy vía của Giản Phàm bay mất một nửa, rụt người xuống giường, chỉ sợ Tằng Nam tỉnh lại, ai ngờ càng loạn càng hỏng, chạm vào tủ nhỏ ở đầu giương, khung tranh trên tủ rơi xuống, có lẽ lúc này adrenalin trong người cực thịnh. Giản Phàm phản ứng như chớp, trước khi khung tranh kịp vỡ tắn tành đã đưa tấy chụp lấy, nhưng chụp xong người hóa đá ... Xong, cô ấy tỉnh dậy làm sao ... Mà làm sao, sợ gì, mình có làm gì đâu, mình thanh bạch mà.
Đợi rất lâu không có tiếng động nào cả, không có gì xảy rằ, Tằng Nam chỉ trở mình thôi, đặt khung tranh lên tủ, chuẩn bị chuồn, thôi vậy, đếch sờ nữa, áp lực quá lớn, tim không chịu nổi.
Đang định chuồn, khóe mắt nhìn bức tranh, tức thì ngẩn người.
Một bức ảnh không quen thuộc lắm, ảnh một nhà ba người, cha mẹ hai bên, ở giữa là cô bé, Tằng Quốc Vĩ thì nhận ra ngay, hai người còn lại không cần nói, nhất là nữ nhân trên ảnh, vài nét tương tự Tằng Nam bây giờ.
Bất giác cầm lấy bức ảnh, cũ lắm rồi, viền cắt hoa thủ công, chắc phải hơn 20 năm.
Bức ảnh ố vàng cho thấy niên đại xâ xăm của nó, hai người trên bức ảnh đó đều đã thành thiên cổ ... Một đêm mưa gió bão bùng, vị cảnh sát đáng thương, đáng kính này không chút đề phòng bị Đường Thụ Thanh lừa xuống nhà, vừa lên xe một cái bị trúng đòn, vậy đấy, cuộc đời kết thúc mơ hồ trong cái mộ hoang ..
Vụ án kéo dài hơn một năm làm Giản Phàm hiểu vị cảnh sát này còn hơn hậu nhân của ông, đời trước bị coi là phe cánh hữu, giam cầm mười năm, được minh oan không lâu thì quả đời, Tằng Quốc Vĩ theo di nguyện cha đem toàn bộ tranh họa cổ vật quyên hiến nhà nước, bản thân là thế giả công tử, cam nguyện làm cảnh sát bình thường, nhưng ông trời đôi khi như ác hổ chỉ nhắm vào người tốt, chẳng chiếu cố cái nhà đáng thương này, vợ yêu chết sớm, cha con nương tựa vào nhau, cuối cùng không thoát khỏi kiếp nạn.
Giống như ở lễ truy điệu Trương Anh Lan nói: Hai đời liệt sĩ, khâm phục không thôi, cha con tình sâu, cảm động trời đất.
Cũng giống như Ngũ Thần Quảng lúc hạ táng bí thương vái lạy: Sống lấy tên Quốc, một đời vì nước, oan ức sáng tỏ, người anh em lên đường thuận lợi.
Chát!" Giản Phàm tát mình một cái, tát cực
mạnh, chửi bản thân hèn hạ vô sỉ, muốn chặt bàn tấy của mình.
Tát một cái chưa đủ, tát cái nữa, cái nữa, bốp bốp bốp ... Liên hồi, Giản Phàm tát mình xong, cung kính đặt lại bức ảnh, đứng dậy nhìn Tằng Nam ngủ say, không có chút tâm tư dơ dáy nào nữa, khẽ bế cô lên đặt ngày ngắn giữa giường, kéo lại váy áo, kiếm chăn mỏng đắp lên bụng.
“ Đứng uống nữa, cô uống thành thế này, cha cô nhìn thấy sẽ không vui đâu ... Giờ tôi hiểu vì sao mình luôn né tránh cô rồi, vì trong sâu thẳm tôi thấy mình là tên tiểu nhân vô sỉ, tôi chỉ làm chuyện trong bổn phận, mà lấy của cô nhiều như vậy, là tôi, tôi không có mặt mũi nào nhìn cô.” Giản Phàm vuốt má Tằng Nam, lẩm bẩm nói, tắt đèn nhẹ nhàng rời phòng, lần này đi thật.
Rất lâu sau, xe dưới lầu đã đi, nhà trên lầu, trong bóng tối tĩnh lặng, phát ra tiếng khóc nho nhỏ.
Chương này làm người ta chỉ biết thốt lên, đậu xanh rằu má, đậu xanh rằu má.