Bánh xe xoay tròn, cấp tốc đi trên đường vành đai, gió lồng lộng thổi vào trong khoang xe, mùi rượu, mùi thuốc lá dần dần tiêu tắn, đầu óc Giản Phàm dần tỉnh táo, cũng dần bình tĩnh.
Khó khăn lắm mới hạ quyết tâm làm nam nhân tốt, hôm nay thiếu chút nữa phạm sai lầm, vậy mà còn định đẩy sai lầm đó cho đối phương, thật khốn nạn ...
Ket!.... Xe phanh lại, dừng ở bên lề đường, nhìn thành phố rực sáng bao la trước mắt, trời đêm vô tận treo những ngôi sao lấp lánh, gió hiu hiu thổi mang chút hơi lạnh thổi quả người, thở ra một hơi dài dựa vào lưng ghế'. Giản Phàm lắc đầu xuả đi hình ảnh ướt át trong đầu, nghĩ tới nồi lớn ở Phân Thủy Lĩnh, nghĩ tới chuyện làm ăn, nghĩ tới địa điểm Khấu Trang cần nhanh chóng chỉnh đốn, nghĩ tới khắp khai giảng rồi, tài nguyên tới theo, không thể bỏ lỡ ... Nghĩ nhiều lắm, đến khi tâm lý bình thường lại, nghĩ tới Hạnh Nhi mà áy náy.
Xem ảnh màn hình điện thoại, là Hạnh Nhi, lúc này là 23 giờ ... Cô ấy đã ngủ chưa, hay chưa ngủ.
Muốn gọi điện thoại nhưng thôi, bấm tin nhắn, tiếp tục phương thức giao lưu quen thuộc của hai người trước kia, nếu chưa ngủ sẽ nhắn lại, nếu ngủ rồi sáng mai sẽ nhìn thấy, đêm nay khiến y cảm xúc nhiều lắm, tin nhắn là :" Hạnh Nhi, chúng ta kết hôn đi, anh muốn lập giả đình rồi ..."
Muốn, thực sự muốn, rất muốn ... Bao năm quả ở Đại Nguyên vẫn một thân một mình, nhìn Hương Hương ôm cái bụng bầu, nhìn Phí Béo chăm vợ chửa, nhìn hôm nay Tằng Nam cô độc trong căn nhà rộng, nhìn cha con Đường Đại Đầu uống rượu ăn thịt, Giản Phàm trào dâng khát khao có giả đình.
Tít tít tít, tin nhắn tới, Giản Phàm cầm lên xem, mừng rỡ, cô ấy chưa ngủ.
" Anh lên cơn thần kinh à, đã động phòng trước rồi, nửa đêm anh định lấy cái đó cảm động em?"
Giản Phàm cười hăng hắc đắc ý, đúng kiểu cô ấy, dùng phán đoán lý trí và hành động lý trí đáp lại mọi âm mưu và khiêu khích.
Tin nhắn gửi đi :" Hạnh Nhi, anh yêu em!"
Chớp mắt có câu trả lời:" chúa chết đi!"
Dáng vẻ thường ngày của Hạnh Nhi lúc lườm mình hiện lên, Giản Phàm càng cười ngoạc miệng, bảo anh chuả, canh càng chúa cho em xem, tiếp tục gửi tin nhắn :" Hạnh Nhi, anh muốn chuyên tâm yêu một lần, chỉ yêu mình em thôi."
Lần này chắc là cảm động rồi chứ? Giản Phàm đắc ý gửi đi, đợi những lời tình từ liên miên, khổ lắm, muốn nói lâu rồi, nhưng nói trước mặt thì cô ấy coi là nói đùa hoặc có mưu tính gì, lúc này Giản Phàm muốn nói, nhất định phải nói.
Tin nhắn không tới, điện thoại tới, là Dương Hồng Hạnh, vừa ấn nút nghe là bị chất vấn liền một tràng:” Anh là Giản Phàm à? .....
Đúng à, em còn tưởng ai cầm điện thoại của anh trêu em cơ, không giống lời anh hay nói ... Anh gửi tin nhắn đấy à? Không đúng, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ ? Nghi ngờ anh á? Em có thể không nghi ngờ, không lo à? Nếu không có chuyện gì, lương tâm không bị khiển trách nghiêm trọng, anh không nói ra những lời này ... Đừng quấy rầy nữa, sáng mai em phải đưa mẹ đi kiểm tra sức khỏe, chiều còn phỏng vấn ...”
Cúp điện thoại, mặt Giản Phàm đau khổ, miệng méo xẹo, khó khăn lắm mới chung tình một hồi, bị Hạnh Nhi nói một câu trúng tim đen, đúng là có chút lương tâm khiển trách, vốn không có chuyện gì, giờ phải giải thích nữa ngày trời mới vỗ về được cô ấy.
"Mẹ nó, giác quản thứ sáu của nữ nhân nhạy thật, sau này phải cẩn thận chút."
Giản Phàm cất di động đi, thầm nhủ một câu rất mâu thuẫn, lái xe tới Phân Thủy Lĩnh, nơi đó không có nữ nhân, yên ổn rồi ...
Làm người có tốt xấu, làm ăn có lỗ lãi, người quá tốt quá tử tế thì không làm ăn được, có làm cũng không lãi được. Đối với Giản Phàm thì không tồn tại vấn đề này, khoảng cách tới người xấu của y chỉ nửa bước chân, còn khoảng cách tới người tốt của y thì phải đi nhiều bước lắm, cho nên y làm ăn cơ bản không lo lỗ.
Đó là cảm ngộ của Trương Vân tân phó giám đốc Thực Thượng, cô từ chức trợ lý tổng giám đốc Tân Thế Giới hơn một tháng rồi, ngày càng hiểu ông chủ Giản, mặc dù không hiểu quản lý kinh doanh mấy, nhưng chuyện trong bếp vẫn đâu ra đó, làm bốn bếp trưởng, mười tám đầu bếp, ba mấy phụ bếp phục sát đất.
Nếu như nói chuyện này có thể hiểu, vì bản thân ông chủ Giản là đầu bếp cao siêu, vậy chuyện tiếp theo làm Trương Vân á khẩu, cô tiếp xúc với rất nhiều người nhiều tới không đếm hết, mười người thì hết chín là không nhớ nổi, nhưng Giản Phàm thì gặp một lần là không quên, gặp đám cán bộ thôn ủy, khu phố thì nói lời nịnh nọt, gặp đám lưu manh thì hung dữ. Chuyện bị người ta tới nhà kiếm chuyện, cắt điện cắt nước mà người mới kinh doanh hay gặp phải thì cơ bản Thực Thượng không hề bị, thậm chí công nhân trang trí từ An Huy Chiết Giang tới mà nói chuyện như đồng hương, khẩu âm muốn đổi là đổi ngày được, công phu ba hoa đó không phải ai cũng học nổi.
Giờ Trương Vân không hoài nghi ông chủ Giản có thể làm người có tiền rồi, vì sao? Với kinh nghiêm làm giám đốc của cô, người có tiền thực sự không giống miêu tả trong phim ảnh là xâ hoa dâm dục, ngược lại, đại bộ phận họ đều keo kiệt tính toán, Giản Phàm là ví dụ rõ ràng.
Địa điểm ở Khấu Trang đã treo biển Thực Thượng Khoái xân, trong sân làm mới hoàn toàn, trải nền xi măng có thể đỗ bốn chiếc xe hàng, tầng một tầng hai tiếng máy hút gió chạy ầm ầm, gian lớn hơi nước tràn ngập, dung nạp cả trăm người làm việc. Tầng ba thì một nửa là khu văn phòng, một nửa là khu túc xá, diện tích cực lớn, hơn nữa một bên là trường dạy lái xe, một bên là sân bóng cũ, không sợ tiếng ồn, đúng là quá thích hợp.
Ngày 10 tháng 9, trời trong xânh, trường đại học lần lượt khai giảng, tiêu thụ 2375 xuất cơm, hao tổn 216 xuất ... Ở Đại Doanh Bàn, quán tiêu thụ 4412 xuất, xe lưu động 2468 xuất.
Ngày 14 tháng 9, trời âm u nhiều mây, khu trường đại học tiêu thụ 3644 xuất, hao tổn 70 xuất, hôm đó Đại Doanh Bàn kiểm khê, làm đăng ký thuế vụ.
Ngày 19 tháng 9, trời quảng, khu đại học tiêu thụ 6322 xuất, hao tổn 156 xuất, Đại Doanh Bàn, quán tiêu thụ 4212 xuất, xe lưu động 3668 xuất, gần đạt mức độ tháng 6.
Trương Vân lật từng trang, viết xong ghi chép ngày 23 thang 9, vẫn bĩu môi như mọi khi, trình độ keo kiệt của ông chủ Giản không tầm thường, mà cực kỳ lợi hại. Lấy lượng cơm và thức ăn ước chừng số xuất, mỗi ngày lượng hao tổn biến động quá 100 xuất là sẽ đích thân tra cứu nguyên nhân, đề phòng người dưới giở trò, mà kẻ giở trò chính là tên bạn học Hoàng Thiên Dã, lần nào bị tóm được thế nào cũng bị chửi mắng lẫn uy hiếp, không bồi thường tổn thất không được.
Xem hai người đó chửi nhau rồi, một chửi vương bát đản, một chửi chó má, bên này trừng mắt, bên kia vỗ bàn, cứ lần này tới lần khác không dứt, song hiệu quả rõ ràng, lượng hao tổn ở đại học thành phố rất ổn định, không tăng thêm.
Nghĩ thôi cũng thấy buồn cười, ông chủ Giản là giám đốc công ty vốn đầu tư lên tới hơn ngàn vạn rồi, vẫn còn keo kiệt như thế.
Lại nhìn cái văn phòng làm việc của mình chật chội nghèo nàn, vốn từ công ty lớn phải xuống công ty nhỏ bán cơm hộp làm Trương Vân ấm ức rồi, có điều lương tăng từ 6000 lên 8000, còn thêm không ít trợ cấp, tâm lý cũng dần thăng bằng. Đặc biệt là ông chủ Giản bận rộn ở Phân Thủy Lĩnh ít tới, nên khu văn phòng chỉ có mình cô là lãnh đạo, còn lại nghe chỉ huy, cảm giác ưu việt hơn không ít.