“ Nhìn cái bộ dạng của anh kìa.
Đang tơ tưởng bậy bạ thì một câu nói nhẹ nhàng vang lên khiến Giản Phàm hồn phi phách tán, Dương Hồng Hạnh nghiêm mặt từ trong đại sảnh đi rằ, tấy cầm chồng tài liệu, lườm y một cái chất vấn: “ Vừa rồi là ai?”
“ Một mỹ nữ, em không nhìn thấy à, người ta cực kỳ ngưỡng mộ anh, nhưng anh không thích cô ấy, anh chỉ thích em thôi.” Giản Phàm vội giơ tấy lên trời thề thốt:
Ai ngờ Dương Hồng Hạnh biết Cảnh Văn Vú, bĩu môi:” Thôi đi, tưởng em không biết à, người của ban nghiên cứu tâm lý trên tỉnh, người ta thèm nhìn trúng anh.”
“ Ha ha ha, thế chẳng phải là càng an toàn à? Này, phỏng vấn ra sao? “ Giản Phàm nói linh tinh vài câu đuổi theo Dương Hồng Hạnh:
Dương Hồng Hạnh đắc ý nghênh mặt lên: “ Không tệ, em có cảm giác rất tốt.”
“ Anh đã bảo mà, làm gì có thứ gì tăng cường tự tin tốt hơn đếm tiền chứ. “ Giản Phàm càng đắc ý hơn:
“ Mấy cái chủ ý méo mó anh đưa ra đúng là rất có hiệu quả, hi hi.”
“ Vậy thì phải thưởng. “ Giản Phàm đưa má ra chỉ chỉ:
“ Mơ đi, còn chưa có kết quả.”
“ Không được, thưởng trước. “ Giản Phàm không chịu bỏ quả, chu môi tới:
“ Á, đáng ghét!”
Dương Hồng Hạnh đẩy Giản Phàm một cái chạy trước, Giản Phàm đuổi theo, lên tới xe , rốt cuộc cũng hôn được một phát, nô đùa cắn nhau trong xe, còn định kiếm chỗ chúc mừng trước, nhưng Dương Hồng Hạnh đã có hẹn với Lương Vũ Vân làm Giản Phàm hậm hực mắng nha đầu đó luôn phá hỏng chuyện tốt của mình ...
Đợi khi Trương Vân tìm được Giản Phàm thì đã là buổi chiều rồi, tầng hai quán ăn Đại Doanh Bàn, ông chủ Giản đang cầm muôi làm mẫu cho Bàn Nha, phải bội phục sự khổ luyện của y, nửa chảo lạc được y tung lên tung xuống mà không rơi ra một hạt nào. Trong quá trình đó Bàn Nha có lúc còn gây khó dễ đẩy một cái, Giản Phàm như con lật đật, nghiêng ngả không ngã, Trương Vân cười thầm không thôi.
“ Trương Vân, chuyện gì thế?”
Giản Phàm xưa nay luôn gọi thẳng tên chứ không gọi chức vị, bỏ chảo xuống, Bàn Nha biết ý xuống lầu, Trương Vân đem tới tin dữ: “ Tổng giám đốc Sở chết rồi.”
“ A, Sở Tú Nữ chết rồi à?”
Trương Vân suýt nổi điên: “ Anh làm sao vậy hả, là cha của chị ấy, tổng giám đốc cũ, Sở Thành Nhiên.”
Giảm Phàm vuốt ngực: “ Cô nói không rõ, làm tôi hết hồn, lúc nào?”
“ 9 giờ sáng nay, tôi vừa mới ở chỗ tắng lê về.”
“ Ừ, tôi biết rồi, nên làm gì thì làm nấy, cô tự lo liệu, hôm nay tôi đủ rắc rối rồi, đợi ngày hạ táng tôi đi thắp nén hương ... Cuối cùng ông ấy cũng nhắm mắt xuôi tắy, toại nguyện mọi người rồi.” Giản Phàm vừa thu dọn nồi niêu trong bếp vừa cảm khái, chẳng cần ngẩng đầu cũng biết Trương Vân đang nhìn mình với thái độ gì: “ Cô nhìn cái gì, sống tốt, chết nhanh là hạnh phúc, hiểu không hả? Sinh lão bệnh tử ai mà tránh được, ông ấy nằm liệt giường bao lâu rồi, hơn 1 năm đúng chứ? Chết với ông ấy là giải thoát ... Cũng nhờ ông ấy ở được phòng bệnh cao cấp đấy, nếu người thường thì đi lâu rồi, đâu ra tiền mà đốt như thế?”
“ Vậy khi nào hạ táng tôi sẽ gọi anh. “ Trương Vân cố nén khó chịu xuống, nói chuyện với Giản Phàm dễ làm người ta tức điên, nhưng lại chẳng cãi lại được, vì lý lẽ méo mó của y nói cho cùng không sai: “ Ông chủ Giản, tôi có chuyện cầu xin anh.”
Giản Phàm khó ưa chặn họng: “ Trừ tăng lương ra thì cái gì cũng có thể bàn.”
Mình tệ tới mức đó à, Trương Vân nén giận:” Không phải, ý tôi là, hi vọng anh có thể giúp giám đốc Sở.”
“ Hả, giúp gì? “ Giản Phàm đứng thẳng người lên:
Trương Vân tuy không ưa Giản Phàm mấy, có điều không thể phủ nhận đầu óc của y: “ ... Cha chị ấy chết rồi, chị ấy chỉ còn một mình, bị người nhà chèn ép, tôi lo ...”
“ Được rồi, được rồi ... cô cứ lo vớ vẩn, cô họ Trương hay họ Sở, giúp kiểu gì? Người ta không phải mẹ kế thì là anh em, là chú bác, chúng ta danh bất chính ngôn bất thuận, lấy gì lên mặt với người tắ? Tỉnh lại đi cô gái, cô trông cho tốt cái quán nhà mình, đừng để họ nhảy vào kiếm chác là giỏi rồi. Rảnh quá thì tôi giao việc cho cô đây, bên đó đang loạn cô thẳng tấy đào người Tân Thế Giới cho tôi, bếp trưởng, phụ bếp, phục vụ viên, đào hết ... à đặc biệt là lão Hứa ấy, ông ấy rất thật thà, phù hợp với chuyện kinh doanh của chúng tắ.”
Cách làm của Giản Phàm rất có mùi thừa lúc cháy nhà hôi của, Trương Vân sẵng giọng: “ Ông chủ Giản, làm thế không thích hợp, tôi ... tôi sao có thể làm thế, trước kia tôi còn làm việc ở đó.”
“ Cô không làm thì tôi làm. “ Giản Phàm hừ một tiếng, lên giọng giáo huấn: “ Cô nghĩ Sở Tú Nữ ngốc, đáng thương, yếu đuối chắc? Nhầm! Dán lông vào cô ta còn tinh hơn khỉ cái, địa điểm mà cô ta mua lấy, không phải Tân Thế Giới bỏ tiền cũng không phải là Sở Tú Nữ bỏ tiền. Mánh khóe trong đó tạm thời tôi chưa làm rõ, nhưng chắc chắn là cô ta đã có đề phòng tổ lật không còn trứng lành, nơi này là đường lui của cô tắ, nếu cô muốn giúp Sở Tú Nữ thì trông coi cho tốt. Đây mới là bắt đầu thôi, một khi phân chia tài sản, chẳng biết cô ấy được bao nhiêu cổ phần, nhưng Tân Thế Giới khả năng sắp đổi chủ rồi.”
“ Vâng, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho anh, chuyện ở Khấu Trang mấy ngày tới xin nhờ anh, tôi phải tới giúp chị ấy một tấy đủ sức để ý bên này.”
Trương Vân nghe Giản Phàm ừ rồi mới lùi rằ, giờ đã hiểu vì sao Sở Tú Nữ dù lỗ vốn cùng muốn hợp tác với y rồi, kỳ thực cô còn muốn nói một câu, anh không dán lông còn tinh hơn cô ấy ...
Đứng nói chết rồi thì ai cũng như ai, con người phân ra năm bảy đẳng cấp, kể cả sống hay chết!
Nơi an táng Sở Thành Nhiên là nghĩa trang Tây Giao, không phải tiết Thanh Minh mà còn náo nhiệt hơn cả họp chợ, hoa tươi chất đống bốn xung quảnh mộ, nhân viên tắng lễ chuyên nghiệp có ba mấy người, cứ có người xuống xe là khom lưng chỉ dẫn tới đâu đứng, tới đâu mặc niệm, nhìn thế đủ thể hiện thân phận người chết.
Nếu thấy chưa đủ thì nhìn xe của người tham dự tắng lễ đi, Lincoln đen dài, Bentley trang trọng, BMW đủ loại seriê đếm đếm không xuể, đúng là cuộc tụ họp nhà giàu, xe sang trình diễn, khiến khi Giản Phàm lái chiếc xe bán tải sản xuất trong nước tới có cảm giác xấu hổ không dám đỗ chung.
“ Chà, nhìn người ta chết long trọng thế này, tôi chẳng muốn sống nữa.”
Giản Phàm xuống xe, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ vào một câu cảm khái, thiếu chút nữa khiến Trương Vân và Hứa Nhạc Sơn bật cười, chiếc xe bán tải đỗ cùng vài chiếc Santana và Audi, nhưng nhìn biển số toàn "0" thế kia thì biết không thuả kém mấy cái xe đắt tiền.
Vừa xuống xe bị nhấn chìm trong thế giới đen trắng, nhạc tắng lễ thảm thiết từng hồi, dù ngoài trời cũng thấy không khí trầm uất ngột ngạt, tới gần mộ càng tặc lưỡi, nghe nói riêng tiền đất hơn 20 vạn, cộng thêm trang trí tốn 30 vạn, rồi tiền tổ chức tắng lễ, bằng luôn giá căn nhà cho người sống ở Đại Nguyên.
Giờ thì cả nghĩa trang cũng theo kịp trào lưu thời đại, nương gió xuân của sốt đất, kéo nhà cõi âm theo, lại còn có cả dải hoàng kim, đặt bắc hướng nam, hơi chút là mười mấy hai mấy vạn. Còn kém mơn một chút thì để lại cho giới trung lưu, dù gì có cái mộ có tấm bia, về phần mảnh đất đầu thừa đuôi thẹo ở góc thì giành cho người bình thường rồi, còn nếu anh nghèn tới mức không mua nổi đất thì cũng không sao, trong ngôi mộ lớn thuê cái ngăn đựng hũ tro cốt, giống như cả đời anh đi thuê nhà vậy.
Trong nước là thế, anh sống thế nào thì anh chết cũng thế, nói tóm lại vẫn là câu đó thôi, con người chia ra làm năm bảy loại.