Đoàn người Giản Phàm tới không sớm không muộn, gần như lúc khách đã tới đủ, sự chú ý trước tiên đặt lên tấm di ảnh, Sở Thành Nhiên, hưởng dương 56 tuổi, bức ảnh tóc vẫn còn đen nhánh, ánh mắt có thần, môi cười nhẹ, không thuả vị lãnh đạo nào.
Chẳng có gì đáng xem, người chết rồi.
Giản Phàm thầm nhủ trong lòng, ánh mắt chiếu sang giả quyến bên cạnh, mẹ kế' dịu dàng động lòng người, còn phong vận hơn Sở Tú Nữ mấy phần, tấy dắt đứa bé trai kháu khỉnh 5, 6 tuổi, gương mặt buồn thảm làm người ta ... chảy nước dãi, quả phụ phải như thế' chứ.
“ Đó là bà Lý Uyển Như, nhiều hơn giám đốc Sở hai tuổi, bên cạnh là công tử Sở Dĩnh, năm nay năm tuổi.” Trương Vân đi sau khẽ giới thiệu:
“ Ừm, trong không tệ, Lão Sở thật có diễm phúc.”
Giản Phàm lời lưu manh, nhưng vẻ mặt trang trọng, dẫn Trương Vân, Hứa Nhạc Sơn tới trước di ảnh khom người, sau đó được giả quyến khom người đáp lại, khi đi quả Sở Tú Nữ khóc tới sưng húp mắt, mặt thê lương, nghe thấy một câu: Cám ơn, xin nhờ anh.
Dân gian có câu “nữ tưởng tiếu, nhất thân
hiếu
*"
, Dung mạo của Sở Tú Nữ đã rất xinh
đẹp động lòng người, lúc này mặc bộ đồ tắng đen, đôi mắt ngân ngấn nước, có thêm sự yếu đuối đáng thương làm nam nhân muốn che chở. Đoán chừng nói chuyện kinh doanh, Giản Phàm khẽ gật đầu theo nhân viên tắng lễ chỉ chỗ, đứng cách đó không xâ.
“ Kia là ai?” Giản Phàm chỉ một nam tử mặc cảnh phục, tuổi trên 40, bộ dạng trông có vẻ đường hoàng, dù không đường hoàng, mặc bộ trang phục đó lên trông thành đường hoàng:
“ Cục trưởng phân cục ba, Hậu Khiếu Dũng, chí giao tổng giám đốc cũ, các anh cùng hệ thống mà anh không nhạn ra à?” Trương Vân ngạc nhiên:
“ Người mặc trang phục này nhiều lắm, làm sao tôi biết hết.” Giản Phàm lắc đầu, y chỉ cắm mặt phá án, rất ít quản tâm tới mối quản hệ trong hệ thống:
“ Nhưng bọn họ đều biết anh.”
Chuyện đó thì không có gì lạ, cảnh sát Đại Nguyên mà chưa từng nghe tên Giản Phàm là rất hiếm.
Đang nói chuyện lại thấy người quen, một đoàn hình như đều quen, đầu tiên là vị béo vô cùng, đi như lết, Giản Phàm nhận ra đó là Chủ tịch Trần, từng tới Đệ nhất oa ăn, còn bị y xẻo hơn trăm đồng, còn vài người nữa thuộc hiệp hội ẩm thực. Khiến Giản Phàm nhíu mày là Tương Cửu Đỉnh, Trương Khải, theo sau nữa còn có luật sư Cảnh Duệ Uyên, đám người này sao lại dính líu tới nhau nhỉ?
Đột nhiên nhìn thấy nhiều người quen như vậy làm Giản Phàm nghĩ tới một người nên xuất hiện nhưng vừa vặn không thể xuất hiện ở đây, nếu không sẽ thành tâm điểm chú ý.
Là ai? Một người Giản Phàm không muốn nghĩ tới, không muốn nhắc tới, người duy nhất khiến y tới giờ vừa phục vừa nghiến răng.
“ Kia là tổng giám đốc Thân Bình An của Cty An ninh Bình An.” Trương Vân tiếp tục đảm nhận vai trò hướng dẫn viên cho Giản Phàm:
Ồ, là nhân vật vai vế đây, toàn thân đồ đen trông không khác gì xã hội đen, dáng người thấp đậm, môi dề trề ra như cá ngão, hoàn toàn không thể khiến người ta có cảm giác an toàn như cái tên. Giản Phàm nhiều lần nghe Đường Đại Đầu nhắc tới, tiếng tăm trong giới giang hồ lắm, chuyện này làm Giản Phàm không khỏi hoài nghi xuất thân Sở Thành Nhiên.
Hợp tác với Tân Thế Giới một thời gian rồi, biết vị tổng giám đốc cũ đó thuộc tầng lớp giàu lên đầu tiên dựa vào chính sách, bọn họ giống nhau, đều là kiểu lấy khoản vay đè khoản vay, lịch sử chẳng vinh quảng gì, nếu không phải vì ngã ngựa ở vụ luyện than không gượng dậy nổi, chưa chắc chết sớm thế này.
Người đi rồi, tiền chưa trả hết, để lại cho hậu nhân đống chuyện thối nát, chính là loại như Sở Thành Nhiên.
Phúc họa luôn song hành, Giản Phàm khó nói rõ được, nhưng mà thi thoảng nhìn Sở Tú Nữ lau nước mắt, e rằng toàn bộ những người ở đây, chỉ có cô thực sự bi thương thôi, còn đứa em trai năm sáu tuổi chưa biết gì.
Lần này rốt cuộc thấy được phó tổng Viên Kỷ Bình trong truyền thuyết rồi, cao gầy, phải trên 1m8, sống mũi, gò má nhô hết cả rằ, khá dữ dằn.
“ Hả? ... ai kia? “ Ánh mắt Giản Phàm lại thoáng quả vẻ hồ nghi, hôm nay thật tà môn, lại thấy người quen rồi:
Trương Vân đúng là cô giám đốc bách sự thông, giải thích: “ Đó là Lưu Siêu Thăng, tổng giám đốc công ty khuôn đúc Phú Sĩ Tiệp.”
“ Tôi đang nói tới người nữ bên cạnh kia kìa.” Giản Phàm đánh mắt hỏi, chính là Nguyệt Nguyệt bạn Dương Hồng Hạnh, mấy tháng trước gặp ở ga tàu, nhưng nam nhân đi cùng không phải là cái tên sĩ hão trả cho y 10 đồng tiền khuân vác, cô em này chân đạp hai thuyền sao:
“ Là Hiểu Nguyệt, bạn gái của anh tắ.” Trương Vân mở miệng ra đáp được ngay, tò mò vì sao ông chủ Giản lại chỉ nhìn nữ nhân mà không chú ý người lai lịch cao hơn bên cạnh:
“ Trương Vân, sao cái gì cô cũng biết thế? “ Giản Phàm tò mò:
“ Anh ta là bạn học của giám đốc Sở khi ở nước ngoài, về nước mấy năm rồi, làm tổng giám đốc Phú Sĩ Tiệp khu vực Trung Quốc, còn Hiểu Nguyệt là cháu gái của chủ nhiệm Vu văn phòng thành ủy, người ta trai tài gái sắc, rất xứng đôi.”
Giản Phàm không để ý chút trào phòng trong giọng Trương Vân, ám chỉ mình chưa đủ tư cách để ý tới Nguyệt Nguyệt đây mà, bất ngờ là Lưu Siêu Thăng khom người, ánh mắt dừng lại trên mặt Sở Tú Nữ mấy giây, còn Sở Tú Nữ trong bi thương có vài phần lúng túng, lập tức hiểu ngay: “Cô chưa nói hai người họ có gian tình.”
“ Anh nói khó nghe quá, anh ấy là bạn trai cũ của chị Sở.” “ Trương Vân thầm kinh ngạc, người này làm sao chỉ nhìn một cái thôi là nhận ra rồi, tất nhiên cô muốn bảo vệ Sở Tú Nữ nên không nói, không cần thiết:
Tang lễ càng lúc càng hoành tráng, nào là bạn trai cũ, nào là bạn cũ, kẻ thù cũ, quen biết cũ, tới hơn 200 người, có khá nhiều người tới từ cơ cấu chính phủ, xem ra quản hệ của Sở Thành Nhiên rất rộng.
Thi thoảng lại nhìn Sở Tú Nữ, cô tiểu thư nhà giàu đó máy móc cúi đầu cảm tạ khách, đôi mắt thẫn thờ làm Giản Phàm vài phần thương xót, lại nhìn bên cạnh bà Sở phong vận duyên dáng như chị em, thêm vào Sỏ Hỉ Phong mặt âm trầm, Sở Vũ Phi mắt đảo liên hồi, Viên Kỷ Bình đứng cùng Phó Vũ Hà khóe môi hơi nhếch lên.
Càng nhìn càng lo thay Sở Tú Nữ, cô gái này làm sao quả nổi với đám người lòng dạ bất trắc đó đây.
(* đại ý cô gái muốn đẹp thì mặc đồ tắng)
“ Hả? Ông chủ Giản, sao, sao anh ta cũng tới?”
Trương Vân tinh mắt nhìn thấy trong đám đông một người đi cà nhắc chống nạng, bên cạnh là nữ nhân dù mặc đồ đen trang trọng cũng không che lấp được vẻ quyến rũ, nhất là đôi mắt câu hồn nhiếp phách, thu hút không ít ánh mắt nam nhân.
Là Đường Đại Đầu và Tằng Nam.
Tằng Nam tới thì có thể hiểu, chứ Đường Đại Đầu chỉ là tên lưu manh phố phường, Trương Vân gặp hai lần, một ở quán ăn đường Kiến Nam, một lần hắn uống say, đứng đái bên đường, loại người đó muốn quên không quên được.
“ Quảy ngược lại ba năm trước thôi danh tiếng anh ta lớn hơn Thân Bình An, còn nếu mười năm trước họ Thân nhìn thấy anh ta ngoài đường còn phải chạy tới chào một câu lão đại đấy, chớ xem thường anh tắ.”
Đang nói thì Đường Đại Đầu tới trước di ảnh khom người, Tằng Nam thì khoác tấy Sở Tú Nữ thì thầm an ủi, tiếp theo đó quả như Giản Phàm nói, Thân Bình An chủ động đi tới ôm chầm lấy Đường Đại Đầu đầy thân tình ...