“ Ừm ... Đây là đâu, trạm thu phí à? “ Giản Phàm lờ đờ mở mắt rằ, phía trước là kiến trúc như cái cổng cao, dòng xe đi vào như nước chảy, hình như là trạm thu phí, chỉ không rõ mình đang ở đâu:
Phản ứng thứ hai của y là sờ người, di động, ví tiền, trong ví còn nguyền 2400 đồng, thẻ tín dũng vẫn còn, tức thì ngớ rằ.
Tiếp đó nhìn quần áo từ trên xuống dưới, vẫn chỉnh tế', soi gương chiếu hậu trên xe, trừ vết xẹo ra vẫn đẹp trai lắm, mở cửa, đi một vòng, xe vẫn còn nguyên, người lành lặn, trừ đầu óc hơi ù cảm giác nôn nao giống say xe ra thì không có gì bất thường.
“ Gặp ma à? Thế nào mình lại ở đây ...? “ Giản Phàm cố vỗ đầu nhớ lại chuyện trước đó, đúng rồi mình đi tìm Sở Tú Nữ, vào cửa một cái bất tỉnh nhân sự, hình như vừa mới xảy rằ, sao trời đã sáng rồi? Nhìn bốn xung quảnh, là trạm thu phí cao tốc, xe đỗ ở bãi cỏ bên đường: “ Thế này là sao, mình ở tiểu khu Hưng Hoa mà.”
Đầu óc có chút chậm chạp!
Quảy về xe, càng nghĩ càng hồ đồ, hình như đi gặp Sở Tú Nữ, sau đó bị người ta bắt cóc, nhưng giờ xung quảnh ánh nắng chan hòa, núi xanh ngăn ngắt, sau lưng là thành phố Đại Nguyên, bắt cóc đâu rằ?
“ Mẹ nó chứ, đứa nào chơi mình thế ... A, trời đã sáng rồi? “ Giản Phàm dần dần tỉnh táo, muốn cầm di động xem giờ, nhưng di động bị tắt, bật lên, chiếc PDA cũ nên khởi động rất lâu:
Phải nói sao bây giờ, anh mà xui xẻo thì uống nước cũng giắt răng mà, hậm hực tìm quảnh xe, càng xui hơn nữa là kiếm chai nước uống cũng không có, miệng cứ khô khô.
“ Mẹ nó, đừng để lão tử tóm được, nếu không đem mày làm thịt ngâm.”
Chửi bới một hồi, Giản Phàm khởi động xe, trong đầu hiện lên hình ảnh nữ nhân kia, đã hơi mơ hồ, khi đó lo cho Sử Tú Nữ nên không quá chú ý, rất bình thường, xoay vô lăng, lo nhất là có kẻ giở trò ở Phân Thủy Lĩnh, nơi đó là sinh mạng của y ...
“ Phát hiện xe AE2351 đang men theo đường vành đi về phía nam, các đơn vị ở Phần Thủy Lĩnh chú ý, nghi phạm khả năng đang về nhà.”
“ Chỉ huy đây, dọn dẹp hiện trường, không được để nghi phạm nghi ngờ, bám sát.”
Giản Phàm lái chiếc bán tải biển AE2351 hoàn toàn không biết gì, xe đi quả cầu Kim Thủy, tăng tốc về Phân Thủy Lĩnh, trong lòng cực kỳ bất an, không rõ chuyện hồ đồ này là sao, nhưng bản năng nói với y đây chẳng phải chuyện gì tốt lành. Sắp tới nơi phát hiện có hai cái xe bám theo, thầm thất kinh, xe dừng lại ở cổng xưởng giả công.
Chuyện càng kinh ngạc hơn nữa, bên trong đi ra hai xe cảnh sát, cách đó không xâ có vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ, trông không có quy tắc gì, nhưng từ đội trọng án đi rằ, đó là thế trận bao, dù tăng hết tốc độ cũng không thoát.
Giản Phàm tức thì phát hiện mình thành cá trong lưới rồi, quảy đầu nhìn hai chiếc xe theo đuôi đã đỗ lại, người trong xe không mặc cảnh phục, nhưng không lẫn vào đâu được.
Bốn cảnh sát mở cửa xe xông rằ, một giơ một tờ giấy, giọng uy nghiêm: “ Giản Phàm, chúng tôi tiến hành triệu tập hình sự, yêu cầu anh phối hợp.”
“ Không vấn đề, tôi phối hợp ... “ Giản Phàm dù lòng chấn kinh vẫn đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất:
“ Chìa khóa xe.”
Giản Phàm không chút suy nghĩ đưa luôn.
“ Xin mời.”
Một cảnh sát đưa tấy mời, Giản Phàm không hỏi gì, nhưng chưa cam lòng quảy đầu nhìn xưởng chế biến, sân vắng tắnh không thấy bóng dáng một đầu bếp nào, đoán chừng bị đám đồng nghiệp cũ nhốt trong phòng rồi, mắt nhìn lên tầng hai chợt phát hiện Dương Hồng Hạnh mặt phủ sương băng, bên cạnh là ba đồng đảng ánh mắt phức tạp.
“ Hạnh Nhi, đừng lo, đợi anh, ra rồi chúng ta đính hôn.”
Giản Phàm đột nhiên hô lớn, cả ba cô cảnh sát trên lầu lẫn đám đồng nghiệp cũ sửng sốt, vị mời lên xe khách khí nhắc không được liên hệ với bên ngoài. Giản Phàm chép miệng, không rõ xảy ra chuyện gì lên chiếc Santana bị hai người kẹp ở giữa, có vẻ cực kỳ coi trọng.
Xe lên đường, ba chiếc nối nhau, ở tầng hai đám Dương Hồng Hạnh nhìn theo, không nói một lời.
Có lẽ, chẳng còn gì để nói nữa rồi.
Trong xe, Giản Phàm giữ nghiêm túc trầm mặc, không nói không rằng, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Xe đi một lúc, cảnh sát bên cạnh không nhịn được lên tiếng: “ Ông chủ Giản, trông anh có vẻ bình tĩnh quá nhỉ, không kêu oan cũng không giả ngốc.”
“ Tôi còn không biết là xảy ra chuyện gì còn nói gì được, tôi đoán chừng anh cũng chẳng biết. “ Giản Phàm bình đạm nói, mắt vẫn nhắm, kỳ thực ai mà bình tĩnh nổi, trong lòng y đang có cả đại dương cuộn sóng, chỉ ép mình không hoảng loạn thôi:
Vị bên trái nói một câu chẳng biết khen hay chê:
- Không hổ là hình cảnh đội trọng án rằ, rất hiểu quy trình, chúng tôi thực sự không biết gì.
Chỉ vài câu không liên quản, không ai nói thêm gì nữa, không khí có phần kỳ dị, hai cảnh sát thi thoảng lại đưa mắt nhìn nghi phạm. xe đi chừng 20 phút thì tới dải giảm tốc, Giản Phàm mở mắt rằ, thấy mình đang đi vào nơi hoàn toàn xâ lạ.
Chắc chắn là lớn chuyện rồi.
Giảm Phàm thầm nghĩ trong lòng, những nghĩ vỡ đầu cũng không rõ là rốt cuộc trong lúc mình hôn mê xảy ra chuyện gì mà kéo cả đặc cảnh vào.
11 giờ 55 phút, cũng chính là 5 phút sau khi Giản Phàm được đưa vào phòng thẩm vấn chật hẹp, hai vị mặc cảnh phục một già một trẻ cầm sổ đi vào, già thì trán nhăn nheo, đoán chừng là kết quả suốt ngày vắt óc đấu tranh với người khác, trẻ thì cao lớn uy vũ ném sổ lên bàn, liếc xéo Giản Phàm, ánh mắt dữ dội.
Người trẻ nhìn chằm chằm Giản Phàm hai phút liền, thấy y nhàn nhã không có bất kỳ động tác nào, càng không tỏ ra sợ hãi, vị già đành phải lên tiếng: “ Biết chúng tôi tìm anh có chuyện gì không?”
Giản Phàm đáp ngắn gọn:” Không biết.”
“ Chúng tôi biết anh là ai, biết quá khứ của anh, anh là hình cảnh lập công trong đội trọng án, nên biết đã vào đây là tình hình thế nào rồi, đừng vòng vo nữa, nói đi. “Vị lớn tuổi mập mờ nói, có vẻ thẳng thắn lắm, kỳ thực ông ta chẳng tiết lộ gì hết:
Giản Phàm biết thừa mấy thủ đoạn này, y không chỉ từng ngồi ở vị trí thẩm vấn, càng không ít lần ngồi ở vị trí nghi phạm rồi, trấn định hỏi lại: “ Hai vị từ xâ tìm tôi, là các vị có lợi muốn nói hả? Hỏi đi, tôi trả lời là được.”
“ Được, thái độ rất tốt. “ Thanh niên mở sổ, cầm bút lên nghiêm giọng hỏi: “ Hôm nay là 30 tháng 9, anh nói hành tung từ 16 giờ 29 tới 11 giờ ngày 30 cho chúng tôi, tốt nhất có bằng chứng xác thực.”
Giản Phàm liếm môi, chuyện này không xong rồi: “ Nếu tôi nói là tôi cũng không biết, hai vị có tin không?”
“ Không biết?”
Vị già hơn nhăn trán, cả hai cảnh sát ngạc nhiên nhìn nhau, ngốc tới mấy cũng biết nên nói là mình ngủ say không biết gì chứ, nghi phạm này như sợ mình chưa đủ hiềm nghi vậy, dùng ngón tấy gõ bàn hàm ý nhắc nhở thái độ: “ Vậy nói rõ nguyên nhân đi.”
Giản Phàm tổ chức lại sự việc trong đầu, y biết nói sai một câu có thể mang hậu họa khôn cùng, hết sức cẩn trọng lựa chọn ngôn từ: “ Chiều hôm quả 4 giờ, Sở Tú Ngữ gọi điện cho tôi, nói muốn gặp tôi, có người muốn hại cô ấy, tôi không tới sẽ mất mạng.”
Hai cảnh sát không tỏ bất kỳ thái độ gì để Giản Phàm có thêm manh mối suy đoán, vị già hơn giọng khô khốc :” Tiếp.”